Điện thoại vừa tắt, thoáng cái, người đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Bắc Thành…”
Phương Mỹ Anh đứng dậy, nhìn người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen vội vã đi đến, mồ hôi chảy ra lấm tấm trên gương mặt điển trai, góc cạnh.
“Khánh Dung thế nào rồi?”
“Cậu ấy đang nằm trong phòng bệnh. Ăn xong chút cháo đã ngủ thiếp đi rồi.”
Qua khung cửa kính, Cố Bắc Thành nôn nóng nhìn vào bên trong, quan sát Từ Khanh Dung đang nằm trên giường bệnh. Khí sắc nhợt nhạt, mi mắt ướt đẫm, đoán chừng đã phải chịu rất nhiều tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần.
Chân mày Cố Bắc Thành nhíu lại, hàm răng nghiến chặt, áp chế cảm xúc trong người. Anh bình tĩnh ngồi xuống ghế, quay sang hỏi thăm Phương Mỹ Anh:
“Em khỏe không?”
Cô gật đầu, tranh thủ nhìn thật kỹ người đàn ông trước mặt.
Đã lâu không gặp, anh vẫn như vậy. Phong thái chững chạc và ôn hòa, khiến người ta vừa tiếp xúc liền có thiện cảm.
Nhớ lại ba năm trước, Từ Khánh Dung kết hôn cùng Tống Duật. Cố Bắc Thành mang tiếng là bạn tốt của hắn, vậy mà ngày tổ chức hôn lễ, anh chẳng những không đến tham dự, còn mua sẵn vé máy bay để sang Mỹ. Người khác có thể không biết, nhưng Phương Mỹ Anh hiểu rõ Cố Bắc Thành làm như vậy là muốn trốn tránh hiện thực.
Cô ấy biết, người con gái ở trong lòng anh là Từ Khánh Dung. Mà Từ Khánh Dung, lại một lòng hướng về Tống Duật.
Vòng tròn tình cảm cứ luẩn quẩn như vậy, người mình yêu, không yêu mình. Kết quả, chẳng ai được hạnh phúc.
“Tống Duật đâu? Khánh Dung bị như vậy, cậu ấy không ở bên cạnh chăm sóc sao?”
Phương Mỹ Anh nghe đến tên hắn, mặt mày đổi sắc. Bình thường không phải đến giờ này, tên khốn đó sẽ xuất hiện ở đây, đứng bên ngoài như tảng băng lạnh nhìn Từ Khánh Dung nằm chật vật trong phòng bệnh sao? “Từ Khánh An quay về rồi. Anh nghĩ hắn còn tâm trạng chăm sóc Khánh Dung không?”
Cô ấy hít một hơi, mười đầu ngón tay đang đặt trên đùi siết lại, kể cho Cố Bắc Thành nghe toàn bộ sự tình. Nửa năm trở lại đây, mối quan hệ vợ chồng giữa Từ Khánh Dung và Tống Duật đang tốt lên, nhất là sau khi cô mang thai, hắn còn dành cho cô sự quan tâm hơn trước. Vậy mà đùng một cái, Từ Khánh An chữa lành đôi chân, quay về nước chưa đầy một tháng, Từ Khánh Dung trong lòng Tống Duật lại không thể sánh ngang với cô ta được.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tống Duật bước đến chỗ Phương Mỹ Anh đang nói chuyện với Cố Bắc Thành, ngạc nhiên về sự có mặt của anh. Đây là lần đầu tiên Cố Bắc Thành trở về nước sau ba năm sang Mỹ, dù vậy cũng không báo với Tống Duật một tiếng.
“Bắc Thành, cậu về nước từ khi nào vậy?” Hắn hỏi.
Anh không trả lời Tống Duật mà quay sang dặn Phương Mỹ Anh túc trực bên Từ Khánh Dung, sau đó mới bảo người đàn ông kia đi theo mình ra đằng sau khuôn viên của bệnh viện.
“Cậu có chuyện gì muốn nói riêng với tôi sao?”
“Tống Duật, tên khốn kiếp này!”
Đi kèm với lời mắng chửi là một cú đấm ngay thẳng mặt. Tống Duật bị đánh bất ngờ, không kịp phòng bị nên ngã ra đất. Gương mặt sững sờ nhìn Cố Bắc Thành, hắn chống một tay đứng dậy, tay còn lại chạm vào gò má đang sưng lên, nhăn nhó:
“Cố Bắc Thành, cậu điên sao?”
Chưa kịp nói với nhau câu nào đã động tay động chân. Nóng nảy như vậy, vốn không phải phong thái thường ngày của Cố Bắc Thành.
“Tại sao cậu đối xử với Khánh Dung như vậy? Cô ấy là vợ cậu, là vợ của cậu đó.”
Có người chồng nào nửa đêm lại bỏ mặc vợ của mình đi lo cho người phụ nữ khác? Tống Duật, mắng hắn một câu cặn bã còn thấy nhẹ.
“Khánh An uống say. Cậu nói xem tôi có thể làm ngơ, bỏ mặc cô ấy ở quán bar giữa đêm hôm khuya khoắt sao?” Tống Duật thở dài. Hắn biết trong việc Từ Khánh Dung s.ảy th.ai, hắn cũng có một phần trách nhiệm lớn. Nhưng lúc đó, hắn không nghĩ cô bị đau bụng thật.
Buổi tối trước đi ngủ, Từ Khánh Dung vẫn bình thường, thật không ngờ…
“Ồ!” Cố Bắc Thành cười khẩy. Nói đi nói lại cũng là vì Tống Duật không thể quên được Từ Khánh An nên cho dù có xa nhau ba năm, đến lúc gặp lại vẫn muốn gian díu không buông?
“Vậy thì trước kia cậu đồng ý cưới Khánh Dung làm gì? Nếu đã lấy cô ấy về làm vợ, vậy thì cố gắng trở thành một người chồng tử tế đi.”
“Bắc Thành…”
Phương Mỹ Anh đứng dậy, nhìn người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen vội vã đi đến, mồ hôi chảy ra lấm tấm trên gương mặt điển trai, góc cạnh.
“Khánh Dung thế nào rồi?”
“Cậu ấy đang nằm trong phòng bệnh. Ăn xong chút cháo đã ngủ thiếp đi rồi.”
Qua khung cửa kính, Cố Bắc Thành nôn nóng nhìn vào bên trong, quan sát Từ Khanh Dung đang nằm trên giường bệnh. Khí sắc nhợt nhạt, mi mắt ướt đẫm, đoán chừng đã phải chịu rất nhiều tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần.
Chân mày Cố Bắc Thành nhíu lại, hàm răng nghiến chặt, áp chế cảm xúc trong người. Anh bình tĩnh ngồi xuống ghế, quay sang hỏi thăm Phương Mỹ Anh:
“Em khỏe không?”
Cô gật đầu, tranh thủ nhìn thật kỹ người đàn ông trước mặt.
Đã lâu không gặp, anh vẫn như vậy. Phong thái chững chạc và ôn hòa, khiến người ta vừa tiếp xúc liền có thiện cảm.
Nhớ lại ba năm trước, Từ Khánh Dung kết hôn cùng Tống Duật. Cố Bắc Thành mang tiếng là bạn tốt của hắn, vậy mà ngày tổ chức hôn lễ, anh chẳng những không đến tham dự, còn mua sẵn vé máy bay để sang Mỹ. Người khác có thể không biết, nhưng Phương Mỹ Anh hiểu rõ Cố Bắc Thành làm như vậy là muốn trốn tránh hiện thực.
Cô ấy biết, người con gái ở trong lòng anh là Từ Khánh Dung. Mà Từ Khánh Dung, lại một lòng hướng về Tống Duật.
Vòng tròn tình cảm cứ luẩn quẩn như vậy, người mình yêu, không yêu mình. Kết quả, chẳng ai được hạnh phúc.
“Tống Duật đâu? Khánh Dung bị như vậy, cậu ấy không ở bên cạnh chăm sóc sao?”
Phương Mỹ Anh nghe đến tên hắn, mặt mày đổi sắc. Bình thường không phải đến giờ này, tên khốn đó sẽ xuất hiện ở đây, đứng bên ngoài như tảng băng lạnh nhìn Từ Khánh Dung nằm chật vật trong phòng bệnh sao? “Từ Khánh An quay về rồi. Anh nghĩ hắn còn tâm trạng chăm sóc Khánh Dung không?”
Cô ấy hít một hơi, mười đầu ngón tay đang đặt trên đùi siết lại, kể cho Cố Bắc Thành nghe toàn bộ sự tình. Nửa năm trở lại đây, mối quan hệ vợ chồng giữa Từ Khánh Dung và Tống Duật đang tốt lên, nhất là sau khi cô mang thai, hắn còn dành cho cô sự quan tâm hơn trước. Vậy mà đùng một cái, Từ Khánh An chữa lành đôi chân, quay về nước chưa đầy một tháng, Từ Khánh Dung trong lòng Tống Duật lại không thể sánh ngang với cô ta được.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tống Duật bước đến chỗ Phương Mỹ Anh đang nói chuyện với Cố Bắc Thành, ngạc nhiên về sự có mặt của anh. Đây là lần đầu tiên Cố Bắc Thành trở về nước sau ba năm sang Mỹ, dù vậy cũng không báo với Tống Duật một tiếng.
“Bắc Thành, cậu về nước từ khi nào vậy?” Hắn hỏi.
Anh không trả lời Tống Duật mà quay sang dặn Phương Mỹ Anh túc trực bên Từ Khánh Dung, sau đó mới bảo người đàn ông kia đi theo mình ra đằng sau khuôn viên của bệnh viện.
“Cậu có chuyện gì muốn nói riêng với tôi sao?”
“Tống Duật, tên khốn kiếp này!”
Đi kèm với lời mắng chửi là một cú đấm ngay thẳng mặt. Tống Duật bị đánh bất ngờ, không kịp phòng bị nên ngã ra đất. Gương mặt sững sờ nhìn Cố Bắc Thành, hắn chống một tay đứng dậy, tay còn lại chạm vào gò má đang sưng lên, nhăn nhó:
“Cố Bắc Thành, cậu điên sao?”
Chưa kịp nói với nhau câu nào đã động tay động chân. Nóng nảy như vậy, vốn không phải phong thái thường ngày của Cố Bắc Thành.
“Tại sao cậu đối xử với Khánh Dung như vậy? Cô ấy là vợ cậu, là vợ của cậu đó.”
Có người chồng nào nửa đêm lại bỏ mặc vợ của mình đi lo cho người phụ nữ khác? Tống Duật, mắng hắn một câu cặn bã còn thấy nhẹ.
“Khánh An uống say. Cậu nói xem tôi có thể làm ngơ, bỏ mặc cô ấy ở quán bar giữa đêm hôm khuya khoắt sao?” Tống Duật thở dài. Hắn biết trong việc Từ Khánh Dung s.ảy th.ai, hắn cũng có một phần trách nhiệm lớn. Nhưng lúc đó, hắn không nghĩ cô bị đau bụng thật.
Buổi tối trước đi ngủ, Từ Khánh Dung vẫn bình thường, thật không ngờ…
“Ồ!” Cố Bắc Thành cười khẩy. Nói đi nói lại cũng là vì Tống Duật không thể quên được Từ Khánh An nên cho dù có xa nhau ba năm, đến lúc gặp lại vẫn muốn gian díu không buông?
“Vậy thì trước kia cậu đồng ý cưới Khánh Dung làm gì? Nếu đã lấy cô ấy về làm vợ, vậy thì cố gắng trở thành một người chồng tử tế đi.”
Danh sách chương