“Lưu Vũ, cậu cầm cái này… giúp tôi chuyển đến cho Từ Khánh Dung.” Tống Duật đưa phong bì màu trắng cho thư ký Lưu. Không cần phải nói cậu cũng đoán được bên trong đựng cái gì.
“Tổng giám đốc… hay là anh tự đưa cho cô ấy đi.” Lưu Vũ cầm phong bì thư trên tay, chần chừ muốn đưa lại cho hắn.
Tống Duật mở tài liệu trên bàn ra xem, không buồn ngẫng mặt lên nhìn. Giọng hắn nói lãnh đạm, cất lời:
“Bảo cậu làm thì cứ làm đi.”
Lưu Vũ không dám cãi lời, im lặng cúi chào hắn rồi rời khỏi phòng. Tống Duật vừa thấy cậu khuất bóng sau cánh cửa, tài liệu trên tay cũng buông xuống, thở hắt một hơi nặng nề.
Buông được rồi! Cuối cùng, hắn đã tự mình đặt dấu chấm hết cho duyên phận giữa hắn và Từ Khánh Dung rồi.
Hôm đó, Lưu Vũ mang tờ đơn đến cho Từ Khánh Dung. Cô cũng không hỏi vì sao Tống Duật không tự tay đưa cho mình, hoặc cũng có thể vì hắn không muốn gặp lại cô nữa.
Mấy ngày sau, dì Trần đến thăm Từ Khánh Dung. Dường như bà chưa biết chuyện Tống Duật đã ký vào đơn ly hôn, còn khuyên nhủ cô hàn gắn lại với hắn.
“Dì biết trước đây nó khiến cháu tổn thương, nhưng mà hiện tại, thằng bé thật sự thay đổi rồi.”
Mỗi ngày bà nhìn thấy Tống Duật trở về nhà với gương mặt vô cảm, cuối tuần cũng vùi đầu vào công việc, không thể không thấy lo lắng cho sức khỏe và tinh thần của hắn. Bà biết, Tống Duật không muốn ly hôn với Từ Khánh Dung, mà cô vẫn còn tình cảm dành cho hắn.
Dì Trần tâm sự với Từ Khánh Dung rất nhiều, tuy không có câu nào là bảo cô phải chấp nhận Tống Duật, nhưng đều ngụ ý khuyên bảo. Nói là bát nước đổ đi không thể lấy lại, nhưng bà nghĩ qua, thân là phụ nữ mang một đời chồng, cuộc sống sau này chẳng mấy dễ dàng gì.
Tuy nói dì Trần là người nhà họ Tống, nhưng bà lại lo cho Từ Khánh Dung nhiều hơn là nghĩ đến Tống Duật. Thật lòng, bà vẫn muốn cô được hạnh phúc.
Mà trước đây, Từ Khánh Dung từng thổ lộ với bà, Tống Duật là hạnh phúc cả đời này cô theo đuổi.
Dì Trần vẫn tin chấp niệm của một con người là thứ dai dẵng nhất. Không thể nói qua vài ba cơn bão tố, muốn xóa là xóa được.
“Dì à, đứa bé… nếu như đứa bé vẫn còn thì, thì…”
Từ Khánh Dung không nói được hết câu, nước mắt đã tràn ra hai gò má. Dì Trần vội ôm lấy cô, vỗ lưng trấn an.
“Được rồi, dì hiểu, dì hiểu rồi…”
“Chúng ta không nhắc đến vấn đề này nữa.”
Dì Trần ở lại chơi, ăn trưa xong thì về. Trước khi đi làm, Từ Khánh Dung nghe được một tin tức vô cùng quan trọng.
Người đàn ông từng xông vào nhà cô giở trò đồi bại, không ngờ là chồng cũ của Tịnh Yến, hàng xóm của cô. Lần đó gã ta thua tiền bài bạc, nên mới tìm đến đây quấy rầy Tịnh Yến. Mấy ngày liền lui tới theo dõi, cho nên đã ý đến Từ Khánh Dung sống ở bên cạnh.
Gã ta hiện đã bị cảnh sát bắt giữ, nghe nói liên quan đến một đường dây vận chuyển hàng cấm. Từ Khánh Dung biết được tin tức này cũng cảm thấy an tâm nhiều.
Cố Bắc Thành giữ nguyên ý định mời Từ Khánh Dung đến Cố thị làm việc. Cô đắn đo một hồi lâu, cuối cùng hứa với anh sau khi ly hôn với Tống Duật sẽ đến công ty anh làm việc.
Hôm nay, Cố Bắc Thành lại đến quán cà phê, chọn một góc nhỏ ngồi làm việc, chủ yếu là muốn đợi Từ Khánh Dung tan làm để đưa cô về. Người ta đến quán, cô đâu thể đuổi đi được, biết rõ không thể đáp lại nhưng cũng không đủ dũng khí từ chối một câu thẳng thừng.
“Tống Duật… cậu ấy ký vào đơn ly hôn rồi sao?”
“Đã đưa cho em mấy ngày trước rồi. Ngày mai em sẽ đem nộp lên tòa án.”
Từ Khánh Dung đang nhoẻn miệng cười, nhưng Cố Bắc Thành có thể nhìn ra tâm trạng của cô qua đôi mắt buồn rười rượi kia. Thể hiện cảm xúc một đằng, nhưng trong lòng lại bập bùng bão tố. Là cảm thấy không nỡ sao?
…
Tại một khách sạn năm sao bậc nhất thành phố, Tống Duật chỉnh lại tây trang, đi một vòng quanh sảnh lớn, kiểm tra qua sân khấu một lượt. Tối nay tại đây sẽ diễn ra buổi lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Tống thị, cho nên mọi thứ đều phải chuẩn bị cho thật chỉn chu, hoàn hảo.
Khách mời đều là những doanh nhân thành đạt, có tiếng trong thương trường. Phần lớn là đối tác làm ăn của Tống thị, còn có nhiều người là bạn bè thân thiết với Tống An Nam đang sinh sống ở nước ngoài, bỏ thời gian về tham dự.
Tống An Nam lên bục phát biểu, tuyên bố lý do của buổi lễ. Ông còn giới thiệu Tống Duật và Đình Thiên trước mặt khách mời, vô cùng hãnh diện.
Lâm Tố Hương thấy ông trân trọng Đình Thiên không khác gì con ruột, vừa tự hào vừa thấy oai. Bà ta liếc sang nhìn Tống Duật đứng cạnh Tống An Nam, ánh sáng trên sân khấu càng làm tôn lên đường nét trên gương mặt tuấn tú đó, bất giác mỉm cười đầy ẩn ý.
“Hào quang của cậu, sắp tắt rồi!”
Tàn tiệc, Tống An Nam bỗng nhiên cảm thấy mệt trong người. Lần trước ông lên cơn đau tim, đến nay sức khỏe vẫn còn chưa ổn định hoàn toàn. Tối nay lại quên mang theo thuốc trong người.
Tống Duật không an tâm, liền bảo ông ngồi cùng xe với mình. Do có uống chút rượu, nên hắn cùng ông ngồi ở phía sau để tài xế đưa về.
Mười lăm phút trôi qua kể từ khi hai người rời khỏi khách sạn, cùng lúc Từ Khánh Dung chuẩn bị tắt đèn, trèo lên giường đi ngủ liền nhận được một cuộc điện thoại.
Là số máy của Tống Duật, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia không phải của hắn.
Mà tin tức truyền đến mới khiến cô sững người.
“Anh nói… Tống Duật gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện sao?”
“Tổng giám đốc… hay là anh tự đưa cho cô ấy đi.” Lưu Vũ cầm phong bì thư trên tay, chần chừ muốn đưa lại cho hắn.
Tống Duật mở tài liệu trên bàn ra xem, không buồn ngẫng mặt lên nhìn. Giọng hắn nói lãnh đạm, cất lời:
“Bảo cậu làm thì cứ làm đi.”
Lưu Vũ không dám cãi lời, im lặng cúi chào hắn rồi rời khỏi phòng. Tống Duật vừa thấy cậu khuất bóng sau cánh cửa, tài liệu trên tay cũng buông xuống, thở hắt một hơi nặng nề.
Buông được rồi! Cuối cùng, hắn đã tự mình đặt dấu chấm hết cho duyên phận giữa hắn và Từ Khánh Dung rồi.
Hôm đó, Lưu Vũ mang tờ đơn đến cho Từ Khánh Dung. Cô cũng không hỏi vì sao Tống Duật không tự tay đưa cho mình, hoặc cũng có thể vì hắn không muốn gặp lại cô nữa.
Mấy ngày sau, dì Trần đến thăm Từ Khánh Dung. Dường như bà chưa biết chuyện Tống Duật đã ký vào đơn ly hôn, còn khuyên nhủ cô hàn gắn lại với hắn.
“Dì biết trước đây nó khiến cháu tổn thương, nhưng mà hiện tại, thằng bé thật sự thay đổi rồi.”
Mỗi ngày bà nhìn thấy Tống Duật trở về nhà với gương mặt vô cảm, cuối tuần cũng vùi đầu vào công việc, không thể không thấy lo lắng cho sức khỏe và tinh thần của hắn. Bà biết, Tống Duật không muốn ly hôn với Từ Khánh Dung, mà cô vẫn còn tình cảm dành cho hắn.
Dì Trần tâm sự với Từ Khánh Dung rất nhiều, tuy không có câu nào là bảo cô phải chấp nhận Tống Duật, nhưng đều ngụ ý khuyên bảo. Nói là bát nước đổ đi không thể lấy lại, nhưng bà nghĩ qua, thân là phụ nữ mang một đời chồng, cuộc sống sau này chẳng mấy dễ dàng gì.
Tuy nói dì Trần là người nhà họ Tống, nhưng bà lại lo cho Từ Khánh Dung nhiều hơn là nghĩ đến Tống Duật. Thật lòng, bà vẫn muốn cô được hạnh phúc.
Mà trước đây, Từ Khánh Dung từng thổ lộ với bà, Tống Duật là hạnh phúc cả đời này cô theo đuổi.
Dì Trần vẫn tin chấp niệm của một con người là thứ dai dẵng nhất. Không thể nói qua vài ba cơn bão tố, muốn xóa là xóa được.
“Dì à, đứa bé… nếu như đứa bé vẫn còn thì, thì…”
Từ Khánh Dung không nói được hết câu, nước mắt đã tràn ra hai gò má. Dì Trần vội ôm lấy cô, vỗ lưng trấn an.
“Được rồi, dì hiểu, dì hiểu rồi…”
“Chúng ta không nhắc đến vấn đề này nữa.”
Dì Trần ở lại chơi, ăn trưa xong thì về. Trước khi đi làm, Từ Khánh Dung nghe được một tin tức vô cùng quan trọng.
Người đàn ông từng xông vào nhà cô giở trò đồi bại, không ngờ là chồng cũ của Tịnh Yến, hàng xóm của cô. Lần đó gã ta thua tiền bài bạc, nên mới tìm đến đây quấy rầy Tịnh Yến. Mấy ngày liền lui tới theo dõi, cho nên đã ý đến Từ Khánh Dung sống ở bên cạnh.
Gã ta hiện đã bị cảnh sát bắt giữ, nghe nói liên quan đến một đường dây vận chuyển hàng cấm. Từ Khánh Dung biết được tin tức này cũng cảm thấy an tâm nhiều.
Cố Bắc Thành giữ nguyên ý định mời Từ Khánh Dung đến Cố thị làm việc. Cô đắn đo một hồi lâu, cuối cùng hứa với anh sau khi ly hôn với Tống Duật sẽ đến công ty anh làm việc.
Hôm nay, Cố Bắc Thành lại đến quán cà phê, chọn một góc nhỏ ngồi làm việc, chủ yếu là muốn đợi Từ Khánh Dung tan làm để đưa cô về. Người ta đến quán, cô đâu thể đuổi đi được, biết rõ không thể đáp lại nhưng cũng không đủ dũng khí từ chối một câu thẳng thừng.
“Tống Duật… cậu ấy ký vào đơn ly hôn rồi sao?”
“Đã đưa cho em mấy ngày trước rồi. Ngày mai em sẽ đem nộp lên tòa án.”
Từ Khánh Dung đang nhoẻn miệng cười, nhưng Cố Bắc Thành có thể nhìn ra tâm trạng của cô qua đôi mắt buồn rười rượi kia. Thể hiện cảm xúc một đằng, nhưng trong lòng lại bập bùng bão tố. Là cảm thấy không nỡ sao?
…
Tại một khách sạn năm sao bậc nhất thành phố, Tống Duật chỉnh lại tây trang, đi một vòng quanh sảnh lớn, kiểm tra qua sân khấu một lượt. Tối nay tại đây sẽ diễn ra buổi lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Tống thị, cho nên mọi thứ đều phải chuẩn bị cho thật chỉn chu, hoàn hảo.
Khách mời đều là những doanh nhân thành đạt, có tiếng trong thương trường. Phần lớn là đối tác làm ăn của Tống thị, còn có nhiều người là bạn bè thân thiết với Tống An Nam đang sinh sống ở nước ngoài, bỏ thời gian về tham dự.
Tống An Nam lên bục phát biểu, tuyên bố lý do của buổi lễ. Ông còn giới thiệu Tống Duật và Đình Thiên trước mặt khách mời, vô cùng hãnh diện.
Lâm Tố Hương thấy ông trân trọng Đình Thiên không khác gì con ruột, vừa tự hào vừa thấy oai. Bà ta liếc sang nhìn Tống Duật đứng cạnh Tống An Nam, ánh sáng trên sân khấu càng làm tôn lên đường nét trên gương mặt tuấn tú đó, bất giác mỉm cười đầy ẩn ý.
“Hào quang của cậu, sắp tắt rồi!”
Tàn tiệc, Tống An Nam bỗng nhiên cảm thấy mệt trong người. Lần trước ông lên cơn đau tim, đến nay sức khỏe vẫn còn chưa ổn định hoàn toàn. Tối nay lại quên mang theo thuốc trong người.
Tống Duật không an tâm, liền bảo ông ngồi cùng xe với mình. Do có uống chút rượu, nên hắn cùng ông ngồi ở phía sau để tài xế đưa về.
Mười lăm phút trôi qua kể từ khi hai người rời khỏi khách sạn, cùng lúc Từ Khánh Dung chuẩn bị tắt đèn, trèo lên giường đi ngủ liền nhận được một cuộc điện thoại.
Là số máy của Tống Duật, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia không phải của hắn.
Mà tin tức truyền đến mới khiến cô sững người.
“Anh nói… Tống Duật gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện sao?”
Danh sách chương