Tống Duật về nhà dùng bữa tối. Đã lâu rồi hắn không trở về, có lẽ là từ sau khi Từ Khánh Dung sảy thai đến tận bây giờ. Trước đây vì muốn Tống An Nam vui lòng, mỗi tháng Tống Duật vẫn thường đưa cô về nhà, ít nhất là đôi ba lần.
“Con ăn xong rồi.” Tống Duật buông bát đũa, mặc kệ những người đang ngồi ở đó mà đứng dậy.
“Sao anh ăn ít vậy? Thức ăn không ngon sao?” Đình Thiên thấy Tống Duật không ăn nữa, liền hỏi.
“Không phải thức ăn không ngon, mà là không có khẩu vị.” Hắn nhàn nhạt đáp lại, sau đó đi thẳng lên trên lầu.
Lâm Tố Hương chẳng quan tâm đến Tống Duật, vẫn ngồi thong thả dùng bữa. Tống An Nam hơi khựng lại, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn, sau cùng vẫn là tập trung vào bữa ăn với mọi người.
“Con cứ kệ nó, mau ăn đi.” Ông quay sang nhắc nhở Đình Thiên.
Tống An Nam vừa liếc mắt đã biết Tống Duật có tâm sự trong lòng, nhưng vẫn chưa đoán ra hắn đang phiền muộn vì điều gì. Mấy hôm nay công việc ở công ty vô cùng thuận lợi, chẳng lẽ, ngoài Tống thị ra Tống Duật còn có mối bận tâm nào khác sao?
Đúng rồi! Vẫn còn chuyện ly hôn với Từ Khánh Dung còn chưa giải quyết. Nhưng mà Tống An Nam cũng không gây sức ép cho Tống Duật nữa. Ông vẫn là muốn hắn tự mình suy nghĩ thấu đáo.
Dùng xong bữa tối, Tống An Nam một mình đi lên sân thượng, ông biết Tống Duật đang ngồi ở trên này. Ông đứng ở đằng xa, quan sát hắn đang ngồi ngả lưng ra ghế mây, ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, một lúc sau mới tiến lại gần.
“Đang nghĩ gì mà suy tư thế?”
“Không có gì…” Tống Duật quay đầu nhìn Tống An Nam, thoáng thở dài.
Ông ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, ngón tay nhịp nhàng gõ lên thành ghế, thong thả cất lời:
“Hoạt động cho lễ kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập Cố thị, con chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã ổn thỏa hết rồi. Ba cứ yên tâm.”
Tống An Nam gật gù, trước nay ông chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của Tống Duật.
“Nhân dịp này ba muốn tuyên bố thăng chức cho Đình Thiên lên phó tổng giám đốc, con thấy thế nào?”
“Chuyện này chẳng phải đã bàn trước rồi sao? Con không có ý kiến.”
Tống Duật trầm người, lát sau nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía này. Hắn nhìn lên, thấy quản gia mang lên một chai rượu vang cùng ly pha lê để thưởng rượu.
“Cái này…”
“Là ba bảo ông ấy mang lên đó.” Tống An Nam dùng ánh mắt ra hiệu cho vị quản gia đem rượu đặt xuống bàn.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, vị quản gia kia liền cung kính cúi đầu chào, tự biết rời đi trong tức khắc. Tống An Nam cầm chai rượu lên, vừa định rót cho Tống Duật thì hắn lắc đầu:
“Con không uống.”
“Đang thấy khó chịu đúng không? Có chuyện gì, đến cả ba cũng không thể nói sao?”
Tống Duật cười nhàn nhạt, đắn đo một lúc, mang theo tâm tư trong lòng hòa theo tiếng thở dài, vỡ tan trong không khí.
“Con sẽ ly hôn với Khánh Dung.”
“Đơn đã ký rồi. Ngày mai… sẽ đưa cho cô ấy.”
Hắn ngã người về sau, ngửa mặt nhìn lên bầu trời lấm tấm những đốm sáng lấp lánh, an tĩnh một lúc lâu không nói gì.
Rượu ở bên cạnh, nhưng người lại không muốn dùng rượu để quên đi nỗi sầu. Thà rằng hắn tỉnh táo để chấp nhận sự thật, còn hơn vùi trong men say để tự lừa dối chính mình.
“Thấy hối hận sao?”
Tống Duật lắc đầu, gương mặt nhìn sang Tống An Nam bị bóng tối che khuất một nửa, có chút âm u, lại có chút buồn.
“Hối hận thì được cái gì?”
Tống An Nam có chút ngạc nhiên, trước đây ông còn tưởng Tống Duật muốn chống đối mình nên mới không muốn ly hôn với Từ Khánh Dung. Nhưng biểu hiện này của hắn đã khiến ông phải suy nghĩ lại.
“Vậy thì được. Trên đời này, đâu có cái cái gì là hoàn hảo, thuận nguyên theo ý mình.”
Thứ muốn đạt được đều phải đem thứ khác ra đánh đổi. Tống An Nam nghĩ Tống Duật đã cân nhắc cả rồi.
Cho dù hiện tại hắn thật sự có tình cảm với Khánh Dung, nhưng quá khứ chông chênh như vậy, giữa hai người còn có tương lai sao?
Chi bằng dứt khoát một lần cho xong. Là tốt hay xấu, tự trong lòng mỗi người có nhận định.
Tống Duật ngồi thêm một lúc, thấy không còn sớm nữa liền xin phép Tống An Nam ra về. Một mình hắn chạy trên con đường cao tốc, thi thoảng lại nhìn sang ghế lái phụ, trống rỗng.
Từng khoảnh khắc trước kia hắn chán ghét, bây giờ lại vô thức nhớ về. Tiếc nuối khoảng thời gian được ở cạnh cô gái nhỏ.
Chua xót khi nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời của hai người…
“Dì Trần à, cháu ly hôn với Khánh Dung rồi, thật sự đã ký vào đơn ly hôn với cô ấy rồi. Dì nói xem sao trên đời lại có một thằng đàn ông tệ bạc như cháu chứ…”
Trở về biệt thự, đối diện với dì Trần, Tống Duật bưng mặt ăn vạ như một đứa trẻ. Dì Trần cứ nghĩ hắn bị men say điều khiển, nhưng bước lại gần, mới phát hiện đây chính là bộ dạng yếu đuối trong con người hắn.
Tống Duật dường như đang khóc. Hắn nhắm tịt mắt, vầng trán nhăn nhíu, ba giây sau quỳ sập xuống sàn, bộ dạng thất thểu hệt như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi giữa chợ.
Cô đơn, lạc lõng…
“Con ăn xong rồi.” Tống Duật buông bát đũa, mặc kệ những người đang ngồi ở đó mà đứng dậy.
“Sao anh ăn ít vậy? Thức ăn không ngon sao?” Đình Thiên thấy Tống Duật không ăn nữa, liền hỏi.
“Không phải thức ăn không ngon, mà là không có khẩu vị.” Hắn nhàn nhạt đáp lại, sau đó đi thẳng lên trên lầu.
Lâm Tố Hương chẳng quan tâm đến Tống Duật, vẫn ngồi thong thả dùng bữa. Tống An Nam hơi khựng lại, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn, sau cùng vẫn là tập trung vào bữa ăn với mọi người.
“Con cứ kệ nó, mau ăn đi.” Ông quay sang nhắc nhở Đình Thiên.
Tống An Nam vừa liếc mắt đã biết Tống Duật có tâm sự trong lòng, nhưng vẫn chưa đoán ra hắn đang phiền muộn vì điều gì. Mấy hôm nay công việc ở công ty vô cùng thuận lợi, chẳng lẽ, ngoài Tống thị ra Tống Duật còn có mối bận tâm nào khác sao?
Đúng rồi! Vẫn còn chuyện ly hôn với Từ Khánh Dung còn chưa giải quyết. Nhưng mà Tống An Nam cũng không gây sức ép cho Tống Duật nữa. Ông vẫn là muốn hắn tự mình suy nghĩ thấu đáo.
Dùng xong bữa tối, Tống An Nam một mình đi lên sân thượng, ông biết Tống Duật đang ngồi ở trên này. Ông đứng ở đằng xa, quan sát hắn đang ngồi ngả lưng ra ghế mây, ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, một lúc sau mới tiến lại gần.
“Đang nghĩ gì mà suy tư thế?”
“Không có gì…” Tống Duật quay đầu nhìn Tống An Nam, thoáng thở dài.
Ông ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, ngón tay nhịp nhàng gõ lên thành ghế, thong thả cất lời:
“Hoạt động cho lễ kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập Cố thị, con chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã ổn thỏa hết rồi. Ba cứ yên tâm.”
Tống An Nam gật gù, trước nay ông chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của Tống Duật.
“Nhân dịp này ba muốn tuyên bố thăng chức cho Đình Thiên lên phó tổng giám đốc, con thấy thế nào?”
“Chuyện này chẳng phải đã bàn trước rồi sao? Con không có ý kiến.”
Tống Duật trầm người, lát sau nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía này. Hắn nhìn lên, thấy quản gia mang lên một chai rượu vang cùng ly pha lê để thưởng rượu.
“Cái này…”
“Là ba bảo ông ấy mang lên đó.” Tống An Nam dùng ánh mắt ra hiệu cho vị quản gia đem rượu đặt xuống bàn.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, vị quản gia kia liền cung kính cúi đầu chào, tự biết rời đi trong tức khắc. Tống An Nam cầm chai rượu lên, vừa định rót cho Tống Duật thì hắn lắc đầu:
“Con không uống.”
“Đang thấy khó chịu đúng không? Có chuyện gì, đến cả ba cũng không thể nói sao?”
Tống Duật cười nhàn nhạt, đắn đo một lúc, mang theo tâm tư trong lòng hòa theo tiếng thở dài, vỡ tan trong không khí.
“Con sẽ ly hôn với Khánh Dung.”
“Đơn đã ký rồi. Ngày mai… sẽ đưa cho cô ấy.”
Hắn ngã người về sau, ngửa mặt nhìn lên bầu trời lấm tấm những đốm sáng lấp lánh, an tĩnh một lúc lâu không nói gì.
Rượu ở bên cạnh, nhưng người lại không muốn dùng rượu để quên đi nỗi sầu. Thà rằng hắn tỉnh táo để chấp nhận sự thật, còn hơn vùi trong men say để tự lừa dối chính mình.
“Thấy hối hận sao?”
Tống Duật lắc đầu, gương mặt nhìn sang Tống An Nam bị bóng tối che khuất một nửa, có chút âm u, lại có chút buồn.
“Hối hận thì được cái gì?”
Tống An Nam có chút ngạc nhiên, trước đây ông còn tưởng Tống Duật muốn chống đối mình nên mới không muốn ly hôn với Từ Khánh Dung. Nhưng biểu hiện này của hắn đã khiến ông phải suy nghĩ lại.
“Vậy thì được. Trên đời này, đâu có cái cái gì là hoàn hảo, thuận nguyên theo ý mình.”
Thứ muốn đạt được đều phải đem thứ khác ra đánh đổi. Tống An Nam nghĩ Tống Duật đã cân nhắc cả rồi.
Cho dù hiện tại hắn thật sự có tình cảm với Khánh Dung, nhưng quá khứ chông chênh như vậy, giữa hai người còn có tương lai sao?
Chi bằng dứt khoát một lần cho xong. Là tốt hay xấu, tự trong lòng mỗi người có nhận định.
Tống Duật ngồi thêm một lúc, thấy không còn sớm nữa liền xin phép Tống An Nam ra về. Một mình hắn chạy trên con đường cao tốc, thi thoảng lại nhìn sang ghế lái phụ, trống rỗng.
Từng khoảnh khắc trước kia hắn chán ghét, bây giờ lại vô thức nhớ về. Tiếc nuối khoảng thời gian được ở cạnh cô gái nhỏ.
Chua xót khi nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời của hai người…
“Dì Trần à, cháu ly hôn với Khánh Dung rồi, thật sự đã ký vào đơn ly hôn với cô ấy rồi. Dì nói xem sao trên đời lại có một thằng đàn ông tệ bạc như cháu chứ…”
Trở về biệt thự, đối diện với dì Trần, Tống Duật bưng mặt ăn vạ như một đứa trẻ. Dì Trần cứ nghĩ hắn bị men say điều khiển, nhưng bước lại gần, mới phát hiện đây chính là bộ dạng yếu đuối trong con người hắn.
Tống Duật dường như đang khóc. Hắn nhắm tịt mắt, vầng trán nhăn nhíu, ba giây sau quỳ sập xuống sàn, bộ dạng thất thểu hệt như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi giữa chợ.
Cô đơn, lạc lõng…
Danh sách chương