Từ Khánh Dung đặt đĩa thịt bò xuống bàn, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Từ Khánh An. Vì sao cô ta lại biết cô đã dọn ra ngoài sống? Lẽ nào là nghe ngóng từ chỗ của Tống Duật? “Khánh Dung, con chuyển ra ngoài sống sao?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Từ Thái Sâm đã sốt sắng hỏi. Chuyện đã đến nước này không thể tiếp tục giấu nữa, Từ Khánh Dung đành gật đầu thừa nhận.
Từ Khánh An chêm vào:
“Nghe nói em sắp ly hôn với Tống Duật. Khánh Dung, chuyện lớn như vậy, sao em không nói với gia đình?”
Từ Khánh Dung cười nhàn nhạt. Cô ly hôn với Tống Duật, có gì đáng để nói đâu chứ?
“Phải! Chuyện ly hôn từ từ nói cũng không sao, nhưng con dọn ra ngoài, tại sao lại không về nhà?” Từ Thái Sâm ngỏ lời trách móc.
Trước đây Từ Khánh Dung từng nghĩ sẽ quay về Từ gia sống, nhưng rồi thái độ lạnh nhạt của Đàm Lê Giai khiến cô buông bỏ ý định. Dù sao cũng không thể hòa hợp, tốt nhất không nên miễn cưỡng nhìn mặt nhau qua ngày.
“Con thấy chỗ ở hiện tại rất tốt, gần với nơi làm việc. Ba à, ba không cần quá lo lắng cho con đâu.” Cô mỉm cười, nhẹ giọng xoa dịu tâm trạng của Từ Thái Sâm.
Ông trầm ngâm mất mấy giây, khẽ gật đầu. Lát sau lại hỏi:
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Ly hôn không phải chuyện nhỏ đâu.”
Từ Khánh Dung chua xót nhìn ông, không biết là do hơi lẩu khiến mắt cô cay xè, hay là do nỗi ấm ức đang chất chứa trong đáy lòng cô nữa.
“Nghĩ kỹ rồi ạ! Ba cũng biết đây đâu phải quyết định bồng bột gì.”
Lần này, Từ Thái Sâm im hẳn. Đột nhiên không khí gia đình trầm lắng xuống, ai cũng tập trung vào bữa ăn, không nói một lời.
Từ Khánh Dung thừa biết vì sao Từ Khánh An lại nhắc đến chuyện ly hôn trước mặt Từ Thái Sâm. Có lẽ, cô ta là người mong muốn cô sớm rời xa Tống Duật hơn ai hết.
Từ Thái Sâm bảo Từ Khánh Dung ngủ lại qua đêm, ngày mai hẵng về. Cô cảm thấy không thoải mái, ăn tối xong liền vào nhà vệ sinh, đang do dự gọi cho Phương Mỹ Anh nhờ cô ấy đến đón mình thì lại nhận được điện thoại của Cố Bắc Thành.
Anh định đến xem chỗ ở mới của Từ Khánh Dung. Nghe cô đang ở Từ gia liền đề nghị sang đón cô.
“Bắc Thành, như vậy có làm phiền anh quá không?” Từ Khánh Dung cắn nhẹ môi dưới, định từ chối anh.
“Không phiền. Dù sao cũng tiện đường sang đó.” Cố Bắc Thành nói cô đợi mình mười phút, sau khi tắt điện thoại vội quay đầu xe, lái đến nhà họ Từ.
Từ Thái Khang ngồi bên ngoài phòng khách xem tin tức. Bên trong gian bếp, Đàm Lê Giai đang gọt trái cây bày lên đĩa, còn có Từ Khánh An đứng bên cạnh.
“Con biết chuyện Tống Duật sắp ly hôn Khánh Dung đúng không?”
“Vâng. Là ba của anh ấy nói với với con ạ.”
“Ừ, chúng nó ly hôn thì tốt! Sau này con với Tống Duật có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.” Đàm Lê Giai gật gù tán thưởng.
Từ Khánh An ái ngại lên tiếng:
“Chưa chắc anh ấy đã muốn ở bên cạnh con. Mẹ cũng đừng trông chờ quá.”
“Nói bậy! Chẳng phải con với cậu ta vốn dĩ là một đôi sao? Đều tại Từ Khánh Dung cố chấp xen vào.”
Từ Khánh An cười như không. Đàm Lê Giai làm sao biết được người cô ta thích căn bản không phải Tống Duật.
Trước nay cô ta chưa từng có ý định trao thân cho hắn. Những gì bày ra trước mắt, toàn bộ đều để chọc tức Từ Khánh Dung.
“Thôi, lên nhà đi. Ba con đang đợi kìa.” Đàm Lê Giai bưng theo đĩa trái cây, kéo Từ Khánh An lên nhà.
Từ Khánh Dung đứng nép ở bức tường ngăn cách nhà vệ sinh và bếp, nghe rõ cuộc trò chuyện. Hóa ra không phải Tống Duật nói với Từ Khánh An mà là cha của hắn, Tống An Nam.
Cô thở dài, nhanh chóng ra bên ngoài phòng khách.
Chẳng mấy chốc ngoài cổng đã có người nhấn chuông. Từ Thái Sâm ngoảnh mặt ra, nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu trước nhà.
“Ai thế nhỉ?”
“Là Bắc Thành. Anh ấy… đến đón con.” Từ Khánh Dung ngập ngừng nói.
Từ Thái Sâm nghe đến tên anh, vội lục tìm trong trí nhớ. Ông gật gật, vẫn còn chút ấn tượng về chàng thanh niên này.
“À… nhưng mà sao cậu ấy lại đến đây đón con?”
Không thể nói là vì Từ Khánh Dung thấy không thoải mái khi ở lại đây, cô đành viện đại một lý do để qua mặt Từ Thái Sâm.
“Có một bạn học mới được công ty cho thăng chức, cậu ấy rủ chúng con ra ngoài để ăn mừng. Bắc Thành tiện đường nên đến đưa con đi ạ.”
Lúc hai người nói chuyện, Từ Khánh An đã ra ngoài mở cửa cổng cho Cố Bắc Thành.
Anh phối hợp với Từ Khánh Dung, nói ra lý do giống hệt lời của cô. Từ Khánh An đứng ở một bên, nhếch môi hờ hững. Toàn là bịa đặt! Có người bạn nào của Từ Khánh Dung và Cố Bắc Thành mà cô ta không biết?
Tuy nhiên, Từ Khánh An cũng chẳng thể nói được gì, cô ta chỉ biết đứng nhìn Từ Khánh Dung và Cố Bắc Thành rời đi.
Đàm Lê Giai chép miệng, đối với Cố Bắc Thành cũng biết sơ qua một chút.
Nghe nói là con nhà thế gia, địa vị so với nhà họ Tống không hề thua kém.
Vừa nắm tay Từ Khánh An kéo vào trong nhà, bà ta vừa mỉa mai nói:
“Còn chưa ly hôn với Tống Duật đã vội tìm một người đàn ông khác để thay thế. Đúng là trước nay mẹ đã đánh giá thấp nó rồi.”
Từ Khánh An cau mày, trong đáy mắt thoáng tia tức giận. Cô ta cuộn tròn tay thành nắm đấm, tự hỏi lẽ nào Từ Khánh Dung có quan hệ mập mờ với Cố Bắc Thành?
Chuyện này, cô ta không thể để yên được.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Từ Thái Sâm đã sốt sắng hỏi. Chuyện đã đến nước này không thể tiếp tục giấu nữa, Từ Khánh Dung đành gật đầu thừa nhận.
Từ Khánh An chêm vào:
“Nghe nói em sắp ly hôn với Tống Duật. Khánh Dung, chuyện lớn như vậy, sao em không nói với gia đình?”
Từ Khánh Dung cười nhàn nhạt. Cô ly hôn với Tống Duật, có gì đáng để nói đâu chứ?
“Phải! Chuyện ly hôn từ từ nói cũng không sao, nhưng con dọn ra ngoài, tại sao lại không về nhà?” Từ Thái Sâm ngỏ lời trách móc.
Trước đây Từ Khánh Dung từng nghĩ sẽ quay về Từ gia sống, nhưng rồi thái độ lạnh nhạt của Đàm Lê Giai khiến cô buông bỏ ý định. Dù sao cũng không thể hòa hợp, tốt nhất không nên miễn cưỡng nhìn mặt nhau qua ngày.
“Con thấy chỗ ở hiện tại rất tốt, gần với nơi làm việc. Ba à, ba không cần quá lo lắng cho con đâu.” Cô mỉm cười, nhẹ giọng xoa dịu tâm trạng của Từ Thái Sâm.
Ông trầm ngâm mất mấy giây, khẽ gật đầu. Lát sau lại hỏi:
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Ly hôn không phải chuyện nhỏ đâu.”
Từ Khánh Dung chua xót nhìn ông, không biết là do hơi lẩu khiến mắt cô cay xè, hay là do nỗi ấm ức đang chất chứa trong đáy lòng cô nữa.
“Nghĩ kỹ rồi ạ! Ba cũng biết đây đâu phải quyết định bồng bột gì.”
Lần này, Từ Thái Sâm im hẳn. Đột nhiên không khí gia đình trầm lắng xuống, ai cũng tập trung vào bữa ăn, không nói một lời.
Từ Khánh Dung thừa biết vì sao Từ Khánh An lại nhắc đến chuyện ly hôn trước mặt Từ Thái Sâm. Có lẽ, cô ta là người mong muốn cô sớm rời xa Tống Duật hơn ai hết.
Từ Thái Sâm bảo Từ Khánh Dung ngủ lại qua đêm, ngày mai hẵng về. Cô cảm thấy không thoải mái, ăn tối xong liền vào nhà vệ sinh, đang do dự gọi cho Phương Mỹ Anh nhờ cô ấy đến đón mình thì lại nhận được điện thoại của Cố Bắc Thành.
Anh định đến xem chỗ ở mới của Từ Khánh Dung. Nghe cô đang ở Từ gia liền đề nghị sang đón cô.
“Bắc Thành, như vậy có làm phiền anh quá không?” Từ Khánh Dung cắn nhẹ môi dưới, định từ chối anh.
“Không phiền. Dù sao cũng tiện đường sang đó.” Cố Bắc Thành nói cô đợi mình mười phút, sau khi tắt điện thoại vội quay đầu xe, lái đến nhà họ Từ.
Từ Thái Khang ngồi bên ngoài phòng khách xem tin tức. Bên trong gian bếp, Đàm Lê Giai đang gọt trái cây bày lên đĩa, còn có Từ Khánh An đứng bên cạnh.
“Con biết chuyện Tống Duật sắp ly hôn Khánh Dung đúng không?”
“Vâng. Là ba của anh ấy nói với với con ạ.”
“Ừ, chúng nó ly hôn thì tốt! Sau này con với Tống Duật có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.” Đàm Lê Giai gật gù tán thưởng.
Từ Khánh An ái ngại lên tiếng:
“Chưa chắc anh ấy đã muốn ở bên cạnh con. Mẹ cũng đừng trông chờ quá.”
“Nói bậy! Chẳng phải con với cậu ta vốn dĩ là một đôi sao? Đều tại Từ Khánh Dung cố chấp xen vào.”
Từ Khánh An cười như không. Đàm Lê Giai làm sao biết được người cô ta thích căn bản không phải Tống Duật.
Trước nay cô ta chưa từng có ý định trao thân cho hắn. Những gì bày ra trước mắt, toàn bộ đều để chọc tức Từ Khánh Dung.
“Thôi, lên nhà đi. Ba con đang đợi kìa.” Đàm Lê Giai bưng theo đĩa trái cây, kéo Từ Khánh An lên nhà.
Từ Khánh Dung đứng nép ở bức tường ngăn cách nhà vệ sinh và bếp, nghe rõ cuộc trò chuyện. Hóa ra không phải Tống Duật nói với Từ Khánh An mà là cha của hắn, Tống An Nam.
Cô thở dài, nhanh chóng ra bên ngoài phòng khách.
Chẳng mấy chốc ngoài cổng đã có người nhấn chuông. Từ Thái Sâm ngoảnh mặt ra, nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu trước nhà.
“Ai thế nhỉ?”
“Là Bắc Thành. Anh ấy… đến đón con.” Từ Khánh Dung ngập ngừng nói.
Từ Thái Sâm nghe đến tên anh, vội lục tìm trong trí nhớ. Ông gật gật, vẫn còn chút ấn tượng về chàng thanh niên này.
“À… nhưng mà sao cậu ấy lại đến đây đón con?”
Không thể nói là vì Từ Khánh Dung thấy không thoải mái khi ở lại đây, cô đành viện đại một lý do để qua mặt Từ Thái Sâm.
“Có một bạn học mới được công ty cho thăng chức, cậu ấy rủ chúng con ra ngoài để ăn mừng. Bắc Thành tiện đường nên đến đưa con đi ạ.”
Lúc hai người nói chuyện, Từ Khánh An đã ra ngoài mở cửa cổng cho Cố Bắc Thành.
Anh phối hợp với Từ Khánh Dung, nói ra lý do giống hệt lời của cô. Từ Khánh An đứng ở một bên, nhếch môi hờ hững. Toàn là bịa đặt! Có người bạn nào của Từ Khánh Dung và Cố Bắc Thành mà cô ta không biết?
Tuy nhiên, Từ Khánh An cũng chẳng thể nói được gì, cô ta chỉ biết đứng nhìn Từ Khánh Dung và Cố Bắc Thành rời đi.
Đàm Lê Giai chép miệng, đối với Cố Bắc Thành cũng biết sơ qua một chút.
Nghe nói là con nhà thế gia, địa vị so với nhà họ Tống không hề thua kém.
Vừa nắm tay Từ Khánh An kéo vào trong nhà, bà ta vừa mỉa mai nói:
“Còn chưa ly hôn với Tống Duật đã vội tìm một người đàn ông khác để thay thế. Đúng là trước nay mẹ đã đánh giá thấp nó rồi.”
Từ Khánh An cau mày, trong đáy mắt thoáng tia tức giận. Cô ta cuộn tròn tay thành nắm đấm, tự hỏi lẽ nào Từ Khánh Dung có quan hệ mập mờ với Cố Bắc Thành?
Chuyện này, cô ta không thể để yên được.
Danh sách chương