“Dì Trần, Khánh Dung đâu rồi?”
“Con bé đang ở trên phòng. Cháu đã ăn tối chưa? Dì đi hâm lại thức ăn cho cháu nhé?”
Tống Duật trở về nhà vào lúc tám giờ tối. Trước đây Từ Khánh Dung vẫn hay ngồi dưới phòng khách đợi hắn đi làm về, dù cho chỉ đổi lại sự phớt lờ từ hắn nhưng cô đã duy trì thói quen ấy suốt ba năm trời.
Nhưng hôm nay Tống Duật đi làm về, cô không còn ngồi đợi hắn nữa.
“Cháu đã ăn rồi, bây giờ lên phòng luôn đây. Dì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Ánh mắt Tống Duật hướng về căn phòng ngủ trên tầng hai, gương mặt thoáng trầm ngâm. Hắn nới lỏng cà vạt, cầm theo cặp táp trở về phòng.
Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, bên trong căn phòng tối om. Tống Duật bật đèn, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang nằm trên ghế sofa, sớm đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Ánh sáng chói khiến Từ Khánh Dung nhíu nhẹ mày. Tống Duật vội nhấn nút điều chỉnh độ sáng của đèn trong phòng. Hắn vứt cặp táp sang một bên, nhìn thấy máy tính trên bàn vẫn chưa tắt, bên cạnh có vài tờ giấy ghi chằng chịt địa chỉ chung cư và tên công ty trong thành phố, môi mỏng nhếch lên vẻ hiếu kỳ.
“Quyết tâm đến vậy sao? Trước đây nói yêu tôi, bây giờ lại muốn rời bỏ tôi nhanh đến vậy.”
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chua chát. Dường như bản tính con người thường tham lam như vậy, lúc nào cũng nghĩ thứ gì vốn là của mình nên dù có trân trọng hay không, nó vẫn là của mình. Nhưng mà đâu biết một ngày, mọi thứ thay đổi, mất đi rồi mới có cảm giác tiếc nuối muộn màng.
Nhìn cái dáng vẻ nằm co ro vì mệt quá mà ngủ thiếp đi, Tống Duật chịu không nỗi. Thôi thì hắn làm người tốt, bế Từ Khánh Dung về giường vậy!
“Ngủ đi, ngủ cho khỏe rồi ngày mai có sức tiếp tục kiếm chỗ ở mới.” Hắn lẩm bẩm trong miệng, nhìn cô một cái rồi chán chường đi vào phòng tắm.
Ở lại đây không phải sướng hơn sao? Ăn no mặc ấm, vậy mà cứ thích lăn lộn ra bên ngoài. Tống Duật càng nghĩ càng thấy khó chịu, cáu đến nỗi đứng tắm dưới vòi nước lạnh buốt.
Từ Khánh Dung ngủ rất say, Tống Duật tắm xong ra ngoài gây tiếng động vẫn không thấy khiến cô tỉnh dậy.
Hắn lau khô tóc, trên người mặc áo choàng ngủ ngồi trên giường đọc tin tức trên điện thoại. Từ Khánh Dung đang nằm nghiêng sang một bên, bất giác cựa mình, xoay người sang bên trái.
“Bảo bối, bảo bối ngoan của mẹ...”
Từ Khánh Dung nói thầm trong miệng, nhưng ở vị trí gần như vậy, Tống Duật có thể nghe rõ lời cô nói. Ánh mắt hắn vô thức rơi trên bụng cô, nơi mà năm đầu ngón tay mảnh khảnh đang vuốt ve nhẹ nhàng.
Tống Duật biết đó là thói quen từ khi mang thai của Từ Khánh Dung. Lúc ngủ, cô vẫn hay vuốt ve bụng của mình, nói lời yêu thương với đứa con của họ…
Hắn quay mặt đi chỗ khác, như thể sợ cô bất ngờ thức dậy sẽ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này. Đuôi mắt người đàn ông kia đỏ lên, chưa đầy mấy giây, một dòng nước tinh khiết đã chảy xuống hai gò má.
Ai cũng thấy Tống Duật máu lạnh, vô tình. Nhưng không ai biết khi mất con, trong lòng hắn đã đau đớn đến nhường nào.
Cảm giác tội lỗi cứ thế bủa vây hắn ngày qua ngày. Từ Khánh Dung bị sảy thai, Tống Duật nói không phải lỗi của Từ Khánh An cũng bởi vì toàn bộ tội nghiệt đều do hắn.
Quyết định là ở Tống Duật. Chính hắn đã lựa chọn không tin tưởng Từ Khánh Dung!
“Xin lỗi… thật sự xin lỗi em…”
Không phải Tống Duật không có đủ dũng khí thẳng thắn đứng trước mặt Từ Khánh Dung nói một câu xin lỗi, mà bởi vì hắn thấy lời nói đó thật xáo rỗng, chung quy chẳng có thể xoa dịu nỗi đau mất mát của cô được. Đến hắn còn không thể tha thứ cho bản thân mình thì làm sao có thể hi vọng người khác tha thứ cho hắn? Tống Duật cứ ngồi đó trầm ngâm một lúc lâu mới buông điện thoại sang một bên, kéo nhẹ chăn đắp lên cho Từ Khánh Dung rồi nằm xuống bên cạnh cô, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
…
Hôm sau Từ Khánh Dung tỉnh dậy, chân phải khẽ nhúc nhích, phát hiện mình đang gác lên một vật gì đó. Cô cựa mình, nhìn lên gương mặt ôn hòa của Tống Duật, không ngờ là cả đêm qua mình lại ôm người đàn ông này ngủ.
Bắp đùi Từ Khánh Dung như đang bị thứ gì đó chọc vào, cảm giác ấm nóng. Cô theo quán tính lay mạnh chân, không ngờ lại khiến Tống Duật tỉnh giấc. Đôi mắt còn đang lim dim đã cất lời:
“Đừng động! Mới sáng sớm em đã cả gan khiến nó ngẩng cao đầu, vậy lát nữa phải tự mình nghĩ cách hạ xuống đi.”
Từ Khánh Dung bắt đầu ý thức được vấn đề. Gương mặt đỏ lừ kéo đến tận mang tai, cô bặm môi đạp thật mạnh vào người Tống Duật, khiến hắn suýt chút thì văng khỏi giường.
“Đồ biến thái!”
“Con bé đang ở trên phòng. Cháu đã ăn tối chưa? Dì đi hâm lại thức ăn cho cháu nhé?”
Tống Duật trở về nhà vào lúc tám giờ tối. Trước đây Từ Khánh Dung vẫn hay ngồi dưới phòng khách đợi hắn đi làm về, dù cho chỉ đổi lại sự phớt lờ từ hắn nhưng cô đã duy trì thói quen ấy suốt ba năm trời.
Nhưng hôm nay Tống Duật đi làm về, cô không còn ngồi đợi hắn nữa.
“Cháu đã ăn rồi, bây giờ lên phòng luôn đây. Dì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Ánh mắt Tống Duật hướng về căn phòng ngủ trên tầng hai, gương mặt thoáng trầm ngâm. Hắn nới lỏng cà vạt, cầm theo cặp táp trở về phòng.
Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, bên trong căn phòng tối om. Tống Duật bật đèn, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang nằm trên ghế sofa, sớm đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Ánh sáng chói khiến Từ Khánh Dung nhíu nhẹ mày. Tống Duật vội nhấn nút điều chỉnh độ sáng của đèn trong phòng. Hắn vứt cặp táp sang một bên, nhìn thấy máy tính trên bàn vẫn chưa tắt, bên cạnh có vài tờ giấy ghi chằng chịt địa chỉ chung cư và tên công ty trong thành phố, môi mỏng nhếch lên vẻ hiếu kỳ.
“Quyết tâm đến vậy sao? Trước đây nói yêu tôi, bây giờ lại muốn rời bỏ tôi nhanh đến vậy.”
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chua chát. Dường như bản tính con người thường tham lam như vậy, lúc nào cũng nghĩ thứ gì vốn là của mình nên dù có trân trọng hay không, nó vẫn là của mình. Nhưng mà đâu biết một ngày, mọi thứ thay đổi, mất đi rồi mới có cảm giác tiếc nuối muộn màng.
Nhìn cái dáng vẻ nằm co ro vì mệt quá mà ngủ thiếp đi, Tống Duật chịu không nỗi. Thôi thì hắn làm người tốt, bế Từ Khánh Dung về giường vậy!
“Ngủ đi, ngủ cho khỏe rồi ngày mai có sức tiếp tục kiếm chỗ ở mới.” Hắn lẩm bẩm trong miệng, nhìn cô một cái rồi chán chường đi vào phòng tắm.
Ở lại đây không phải sướng hơn sao? Ăn no mặc ấm, vậy mà cứ thích lăn lộn ra bên ngoài. Tống Duật càng nghĩ càng thấy khó chịu, cáu đến nỗi đứng tắm dưới vòi nước lạnh buốt.
Từ Khánh Dung ngủ rất say, Tống Duật tắm xong ra ngoài gây tiếng động vẫn không thấy khiến cô tỉnh dậy.
Hắn lau khô tóc, trên người mặc áo choàng ngủ ngồi trên giường đọc tin tức trên điện thoại. Từ Khánh Dung đang nằm nghiêng sang một bên, bất giác cựa mình, xoay người sang bên trái.
“Bảo bối, bảo bối ngoan của mẹ...”
Từ Khánh Dung nói thầm trong miệng, nhưng ở vị trí gần như vậy, Tống Duật có thể nghe rõ lời cô nói. Ánh mắt hắn vô thức rơi trên bụng cô, nơi mà năm đầu ngón tay mảnh khảnh đang vuốt ve nhẹ nhàng.
Tống Duật biết đó là thói quen từ khi mang thai của Từ Khánh Dung. Lúc ngủ, cô vẫn hay vuốt ve bụng của mình, nói lời yêu thương với đứa con của họ…
Hắn quay mặt đi chỗ khác, như thể sợ cô bất ngờ thức dậy sẽ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này. Đuôi mắt người đàn ông kia đỏ lên, chưa đầy mấy giây, một dòng nước tinh khiết đã chảy xuống hai gò má.
Ai cũng thấy Tống Duật máu lạnh, vô tình. Nhưng không ai biết khi mất con, trong lòng hắn đã đau đớn đến nhường nào.
Cảm giác tội lỗi cứ thế bủa vây hắn ngày qua ngày. Từ Khánh Dung bị sảy thai, Tống Duật nói không phải lỗi của Từ Khánh An cũng bởi vì toàn bộ tội nghiệt đều do hắn.
Quyết định là ở Tống Duật. Chính hắn đã lựa chọn không tin tưởng Từ Khánh Dung!
“Xin lỗi… thật sự xin lỗi em…”
Không phải Tống Duật không có đủ dũng khí thẳng thắn đứng trước mặt Từ Khánh Dung nói một câu xin lỗi, mà bởi vì hắn thấy lời nói đó thật xáo rỗng, chung quy chẳng có thể xoa dịu nỗi đau mất mát của cô được. Đến hắn còn không thể tha thứ cho bản thân mình thì làm sao có thể hi vọng người khác tha thứ cho hắn? Tống Duật cứ ngồi đó trầm ngâm một lúc lâu mới buông điện thoại sang một bên, kéo nhẹ chăn đắp lên cho Từ Khánh Dung rồi nằm xuống bên cạnh cô, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
…
Hôm sau Từ Khánh Dung tỉnh dậy, chân phải khẽ nhúc nhích, phát hiện mình đang gác lên một vật gì đó. Cô cựa mình, nhìn lên gương mặt ôn hòa của Tống Duật, không ngờ là cả đêm qua mình lại ôm người đàn ông này ngủ.
Bắp đùi Từ Khánh Dung như đang bị thứ gì đó chọc vào, cảm giác ấm nóng. Cô theo quán tính lay mạnh chân, không ngờ lại khiến Tống Duật tỉnh giấc. Đôi mắt còn đang lim dim đã cất lời:
“Đừng động! Mới sáng sớm em đã cả gan khiến nó ngẩng cao đầu, vậy lát nữa phải tự mình nghĩ cách hạ xuống đi.”
Từ Khánh Dung bắt đầu ý thức được vấn đề. Gương mặt đỏ lừ kéo đến tận mang tai, cô bặm môi đạp thật mạnh vào người Tống Duật, khiến hắn suýt chút thì văng khỏi giường.
“Đồ biến thái!”
Danh sách chương