Đưa tay có thể giết hết một đống, pháp sư mạnh như vậy tuyệt đối là quý trong quý hiếm.

Đám người bên Vân Trung Mộ hiển nhiên cũng vì thế mà cứ giữ mãi hình ảnh Cố Phi trong lòng, đột nhiên ở trên diễn đàn phát hiện có cơ hội làm quen, lập tức mặc kệ ngàn dặm đường xa từ thành Nguyệt Dạ chạy tới.

“Mấy vị khách quý từ xa đến đây, hôm nay các anh không cần tham gia trận đấu dong binh và công hội rồi hả?” Hữu Ca tiến lên trò chuyện cùng ba người. Từ thành Nguyệt Dạ chạy đến đây cũng phải mất tầm hai ba giờ.

Vân Trung Mộ cười ha ha một tiếng: “Dựa vào thực lực của dong binh đoàn và công hội chúng tôi, thiếu mất ba người cũng không có ảnh hưởng gì.” Nói xong lại đảo mắt nhìn không gian sắp xếp thoáng đãng trong quán rượu, “Chơi phô trương như vầy, đêm nay người muốn tới không ít đâu nhỉ?”

Hữu Ca gật gật đầu.

Vân Trung Mộ lại nhìn về phía mấy người rồi nói: “Lão đại Kiếm Quỷ đâu, sao không thấy anh ta vậy?” Trước đây, trong trận đánh ở thành Nguyệt Dạ, Kiếm Quỷ chân chính kề vai chiến đấu cùng bọn họ, nên có thân quen hơn chút.

“Cậu ấy có việc, không tới đâu.” Hữu Ca nói.

“Hiếm khi có dịp sang đây một chuyến, mọi người phải cùng uống mới được!” Vân Trung Mộ lớn tiếng.

Loại đề nghị này hiển nhiên Hàn Gia Công Tử là người bằng lòng nghe thấy nhất đấy. Nhưng trước kia ở thành Nguyệt Dạ, hắn cùng Vân Trung Mộ đã có tranh chấp, người này đều không vừa mắt người kia.

Uống rượu cũng phải tìm đúng người, nếu không thà uống một mình còn hơn. Vì vậy đề nghị này vốn nên là Hàn Gia Công Tử tán thành cả hai tay, nhưng ngậm chặt miệng không phát ra từ nào từ cổ họng. Mấy người khác hiểu chuyện cũng nói xã giao với Vân Trung Mộ vài câu, bố trí xem có được không. Lúc này các lão đại của những công hội và dong binh đoàn ở thành Vân Đoan bắt đầu nối nhau xuất hiện tại quán rượu. Hữu Ca cũng không đoái hoài tiếp chuyện với Vân Trung Mộ nữa, đứng dậy bắt đầu chào hỏi khách khứa.

Thực sự mấy chuyện chào hỏi này cũng chỉ là chuyện thứ yếu, Hữu Ca sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, quan trọng cũng là thu phí trước vào lúc này đây.

Lúc này, mọi người phản ứng không giống nhau, có người tự giác móc tiền đưa luôn, có người thì do do dự dự tỏ ý nghi ngờ đó là một âm mưu, có kẻ không thấy thỏ thì không thả chim ưng. Có một vài người thích lung lạc lòng người khi thấy tình huống này lập tức nhân cơ hội nói chuyện, vừa đưa tiền vừa gào to: “Vì cái tên Hữu Ca này, tôi liền tin anh.”

Hàn Gia Công Tử lúc này mới ý thức được, hiệu ứng quảng cáo không phải chỉ nhờ vào đám Đối Tửu Đương Ca và công hội Vân Mục làm ầm ĩ hai ngày nay, chỉ riêng tin tức được chuyên gia tình báo Hữu Ca tung lên mạng, cũng là một chiêu PR đặc hiệu. Lực ảnh hưởng của Hữu Ca ở trên diễn đàn game đúng là không thể xem thường mà.

Bấy giờ Hữu Ca lại phải phát huy sự nhẫn nại, kiên trì của mình để khuyên nhủ mấy kẻ cứng đầu không chịu trả tiền trước: “Ngồi đây đều là lão đại cả, tôi nếu lừa hết các người, về sau tôi làm sao còn lăn lộn trong xã hội?”

Có người nghe xong thấy có lý, liền dứt khoát móc túi tiền, nhưng luôn luôn có những kẻ sống chết gì cũng không chịu lấy tiền ra. Tình huống như thế Hữu Ca không thể không mang lòng nghi ngờ đối phương là tới đây có âm mưu quấy rối. Dù Hữu Ca là người bán, nhưng vẫn thuộc về phe yếu thế hơn, đối diện với mấy nhân vật tai to mặt lớn này, nếu như cứ thực sự mặt dày mày dạn không chịu trả, Hữu Ca thật không có biện pháp xử lý.

Dù gì chỉ là 100 đồng vàng, muốn tụ tập một đám đánh nhau với người ta, cũng không tiện giải thích với bạn bè nha! Đi nói là vì 100 đồng vàng? Vậy không xấu hổ mất hết mặt mũi ư.

“Nếu gặp phải kẻ như thế, làm sao bây giờ?” Loại tình huống này Hàn Gia Công Tử sớm có dự liệu, cũng sáng sớm hỏi qua Hữu Ca rồi.

“Vậy không thể làm gì khác ngoài việc mởi hắn ra ngoài.” Hữu Ca trả lời.

Vì vậy, sau khi thấy đối phương không có ý định trả tiền. Hữu Ca thản nhiên nói: “Mấy vị, quy định chuyện ngày hôm nay chính là phải trả tiền trước. Có nhiều lão đại đã trả trước như thế kia rồi, nếu mấy vị không chịu, có phải có chút không công bằng với bọn họ? Nếu mấy vị cứ kiên trì quan điểm ấy, vậy xin lỗi.” Hữu Ca nói, hướng về phía cửa rồi dùng tay ra dấu mời.

Trong mấy người này cũng có kẻ không phải dễ nói chuyện, nhảy dựng lên, vỗ bàn vỗ ghế, chỉ vào mặt Hữu Ca làm ầm ĩ kêu gọi các lão đại khác về phe họ. Ai nấy cũng kể ra trước khi giao tiền nhìn hàng trước là quy củ xưa nay tại sao không để ý đến, chúng ta hẳn phải nên cùng nhau bảo vệ quyền lợi bản thân, vân vân.

“Nếu có người giãy nảy lên kêu gào, thì làm sao?” Hàn Gia Công Tử cũng đã sớm đề phòng trường hợp này.

“Nếu như tôi định giá là 1000 vàng, rất nguy hiểm; Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ ra giá có 100 vàng thôi, đối với đa số các nhân vật máu mặt mà nói căn bản chẳng nhằm nhò gì, bởi vì chút tiền này mà làm ầm lên, chỉ là đám tôm tép chẳng có tài sức gì, không đáng lo!” Hữu Ca đã trả lời như vậy.

Ý đồ khơi mào sự phẫn nộ của mọi người, tôm tép cứ nhảy lên nhảy xuống, ai cũng phản ứng như thường, Hữu Ca chỉ đứng một bên cười mỉm coi mấy tên này biểu diễn. Mấy tên phá rối không cam lòng, chuẩn bị tính làm căng lên, đột nhiên có người đứng dậy vỗ bàn như hắn ta. Đang mừng vì mình khuyên bảo rốt cục có hiệu quả, ai ngờ người kia chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Ẫm ĩ chết được, mày là thằng nào? Không chịu trả tiền liền cút mau.”

“Lão đại Vô Tà, sao anh có thể nói như vậy được? Anh coi tôi chỉ…” Tên bị mắng chỉ là vô danh tiểu tốt, không ai biết đến. Nhưng phần lớn người ngồi ở đây đều là lão đại của các công hội lớn, chỉ cần nhìn mặt là có thể nhận ra bọn họ. Chỉ mới đập bàn, hắn cũng gọi được ra tên người ta. Đáng tiếc người ta căn bản lười nghe hắn nói, không chỉ người tên Vô Tà này, mà vài lão đại khác cũng bắt đầu trừng mắt.

Giống như Hữu Ca nói lúc trước, ai dám đắc tội hết tất cả những lão đại này chứ, về sau không muốn sống yên ổn nữa hả? bTên gây rối thấy tình hình không thể đối nghịch, nên ngậm miệng, cúi đầu đi ra khỏi quán rượu.

Kẻ giống hắn không chịu trả tiền trước, lập tức cũng có hai người đứng dậy rời đi, còn sót lại vài tên thì cuối cùng bằng lòng thanh toán 100 đồng vàng này.

Việc ồn ào này chỉ là khúc dạo đầu, giúp việc tiến hành về sau thuận lợi đỡ làm vài chuyện, người chơi mới tới sau đó, nếu như còn có nghi ngờ với trả trước 100 đồng vàng nữa, tất cả lão đại ngồi đấy liền cùng nhìn hằm hằm về người đó, số tiền này Hữu Ca thu thật thuận lợi vô cùng, vui vẻ cười toét miệng.

Không chỉ có như vậy, đám lão đại còn nghĩ tới mình là tốn tiền mới có thể nhìn thấy người pháp sư mạnh mẽ kia, khách hàng còn lại trong quán bây giờ, chẳng phải là không cần tốn đồng nào mà chiếm không, nghĩ thế liền đều bắn cái trừng mắt về phía những vị khách khác trong quán.

Những người đứng xem nhìn lâu thế, đã hiểu chuyện. Chí ít ai muốn lưu lại quán rượu, đều đưa phí 100 vàng cả, điều ấy mọi người đều chứng kiến. Vì vậy không đợi chủ sự nói cái gì, đa số đều chủ động đứng dậy rời đi rồi.

Cũng có những kẻ lòng tò mò nặng lại không thiếu tiền cực kì cá biệt, cũng quăng cho Hữu Ca 100 vàng, tỏ ý muốn ở lại nhìn xem đến cuối. Người như thế cũng có mười mấy, đây quả thực là nguồn tiền ngoài dự đoán, Chiến Vô Thương trốn ở góc phòng bên kia nhìn thấy mà mừng đến mức không khép miệng lại được. Còn tại sao hắn phải trốn trong góc chứ? Thật sự hắn nhìn nguyên thân trang phục của mình cũng thấy tự xấu hổ, ngại không dám đứng ở trước mắt đám đông rước sự mất mặt.

Tình hình trong sân đã ổn định, toàn bộ quán rượu Tiểu Lôi bất ngờ đều trở thành hội trường, mọi người cùng huyên thuyên nhốn nháo tự sắp chỗ ngồi lần nữa, ngồi rộng rãi lại thoải mái. Bấy giờ đã một hồi lâu không ai vào quán nữa, tuy là cáh thời gian Hữu Ca thông báo trước còn có chút thời gian, nhưng cũng đã có người không kiên nhẫn nổi hỏi Hữu Ca có thể bắt đầu trước giờ hay không.

“Còn có chưa đến giờ mà.” Hữu Ca mỉm cười, “Đến đúng giờ chúng tôi sẽ bắt đầu, mọi người cứ uống vài ly rượu trước, tôi mời rượu hết cả!”

Đám lão đại không còn nói gì nữa, mời vài chén rượu ly nước đã không thể khiến bọn họ hào hứng rồi, đều là ném 100 đồng vàng để ngồi đây, miễn phí đưa rượu thì tính là gì? Đang ngồi chờ mòn mỏn, đột nhiên cửa quán rượu yên ả thật lâu bất thình lình bị đẩy ra. Một gã chiến sĩ mặc bộ giáp đen tuyền lặng lẽ đi tới. Người đang ngồi đây có kẻ nhận ra người này: Hắc Sắc Thực Chỉ. (Ngón trỏ màu đen) Là đội trưởng của dong binh đoàn lớn nhất thành Vân Đoan hiện nay.

Người này cũng không nói nhiều, sau khi tới tìm đại chỗ ngồi xuống, đem túi tiền đặt lên bàn, tuỳ ý để Hữu Ca thu lấy.

Mọi người đang xì xào bàn tán, trong lúc bất chợt lại có người nối đuôi nhau tới, hơn nữa đều là những người có danh nổi gần đây ở thành Vân Đoan.

Ngân Nguyệt, mang theo hai gã nữa cùng vào quán rượu, vừa thấy Hữu Ca lập tức thân thiết bắt chuyện: “Lại gặp nhau nhanh thế này.”

“Anh cũng…” Hữu Ca hơi ngạc nhiên. Ngân Nguyệt cũng coi như đã biết Cố Phi, rõ ràng là không cần tới đây đấy nhé!

Ngân nguyệt lại cũng không nói gì, giao tiền xong, ngồi xuống.

Tiếp theo, mấy cô gái bên Trọng Sinh Tử Tinh cũng tới bốn người. Thất Nguyệt, Lạc Lạc, Tế Yêu Vũ và Liệt Liệt cùng nhau vào quán rượu.

Tổ đội này càng làm cho Hữu Ca muốn ngất, đám con gái này thân với Cố Phi chết được! Tới chỗ này làm được cái gì hả?

Thuận tay ném ‘phịch’ 100 đồng vàng qua, Tế Yêu Vũ liếc Hữu Ca: “Xem các người tí muốn giở trò quỷ gì!”

Sau đó, lại có một pháp sư cùng một võ gia và một đạo tặc vào quán. Hữu Ca chưa kịp tiến lên tiếp lời, Ngự Thiên Thần Minh đã nhảy dựng lên: “Anh tới đây làm gì hả!”

“Pháp sư giết người trong nháy mắt nha! Tôi đương nhiên muốn làm quen rồi.” Người pháp sư ấy mỉm cười.

“Cậu là?” Hữu Ca tiến lên hỏi.

“Phiêu Lưu.” Người đến vừa trả lời, vưa đưa lên một túi tiền.

Trong nháy mắt quán rượu trở nên ồn ào hơn rất nhiều. Khác với Tế Yêu Vũ, bởi chuyện Tế Yêu Vũ tới thành Vân Đoan rồi gia nhập công hội Trọng Sinh Tử Tinh đã bộc lộ toàn diện ra ngoài, thì cái tên pháp sư Phiêu Lưu này đã ở thành Vân Đoan thì kẻ biết đến không nhiều.

Đám lão đại trở nên nhiệt huyết sôi trào, hạng nhân vật này cũng có thể coi là đối tượng trọng điểm mời chào đấy!

Cũng không ít người nhìn Phiêu Lưu một hồi, rồi quay qua nhìn Tế Yêu Vũ, suy đoán hai người đều là một trong năm kẻ mạnh đứng đầu liệu có gian tình gì hay không. Đáng tiếc giữa hai người không có bất kì giao lưu nào. Nhưng Ngự Thiên Thần Minh lại nhảy lên nhảy xuống đến bên cạnh Hữu Ca, chỉ vào túi tiền kia của Phiêu Lưu mà la ó: “Nhận lấy, mau nhận lấy!”

Làm anh ta tốn mất 100 đồng vàng, sau đó phát hiện người nọ chính là Thiên Lý hắn vốn quen, ha ha, vậy mới sướng! Ngự Thiên Thần Minh trong lòng ảo tưởng xấu xa điều này.

Sau khi giao tiền, Phiêu Lưu ngồi xuống, lại có người bước vào quán rượu. Đó là một cô gái có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp tiến vào quan sát bốn phía một phen. Vừa nói thầm “Đáng lẽ mình nên sớm làm như vậy mà” vừa thò tay vào túi lấy tiền. Không ngờ một lão đại liên quan trong cả đám lật bàn đứng lên, chỉ vào cô gái này là kẻ lừa đảo.

Cô ấy giật mình, như ở trong mộng mới tỉnh: “Đúng rồi. Phương pháp đại chúng như vầy sao có thể thích hợp mình.” Vừa làu bàu, vừa chạy trối chết, khiến Hữu Ca duỗi tay muốn đón túi tiền nhất thời nghĩ không thông. (Akiko: Tịch Tiểu Thiên chứ còn ai vào đây.)

Đang lúc mờ mịt, cánh cửa quán rượu lần thứ hai bị đẩy ra. Hội trưởng công hội lớn nhất của thành Vân Đoàn, Vô Thệ Chi Kiếm rốt cuộc cũng tới. Phía sau hắn là hai người bạn thân thiết từ xưa đến nay, Đảo Ảnh Niên Hoa và Phong Hành.

“Ô! Nhiều người ha!” Khí chất lão đại của Vô Thệ Chi Kiếm hoàn toàn được bộc lộ, hắn hiên ngang chọn cho mình một chỗ ngồi rồi ném cho Hữu Ca một túi tiền: “Bắt đầu được chưa?”

Hữu Ca đưa tay chụp lấy, gật đầu nói: “Chờ chút.” Dứt lời đã gửi tin nhắn cho Cố Phi: “Tới quán rượu Tiểu Lôi một chút đi!”

“Hửm? Trùng hợp vậy? Tôi cũng đang muốn qua đó nè!” Cố Phi trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện