Trận chiến công hội sau trận của dong binh đoàn, trong số sáu người của Công Tử tinh anh đoàn, chỉ có mỗi Ngự Thiên Thần Minh đi tham gia.

Mắt thấy Cố Phi đã rời đi, Hữu Ca chuẩn bị kế hoạch tại quán rượu Tiểu Lôi, Ngự Thiên Thần Minh sợ không được chia phần nên cố dặn đi dặn lại mọi người nhất định phải chờ hắn trở về mới bắt đầu hành động.

“Yên tâm đi!” Hữu Ca vỗ ngực bảo đảm. Ngự Thiên Thần Minh nhận được câu trả lời chắc chắn này, mới yên lòng đi tham gia trận hội chiến của cậu ta.

Hữu Ca đã sớm lên kế hoạch thỏa đáng, ngay cả chủ quán Tiểu Lôi cũng trở thành đồng bọn hợp tác của hắn.

Dưới sự điều động của Tiểu Lôi, tất cả khách trong quán rượu đều phải tập trung ngồi về phía bên trái, mà phía bên phải nguyên một mảng trống không có một bóng người, Hữu Ca chỉ huy Chiến Vô Thương có sức mạnh rất lớn đi kéo bàn kéo ghế, trong nháy mắt đã sắp xếp mọi thứ ra giống như sân khấu hiện trường một buổi họp báo.

Những người bên trong quán rượu tự nhiên đều rất tò mò, cả đám nhao nhao hỏi thăm sắp có sự kiện gì, Hữu Ca nghe vậy chỉ cười mà không đáp.

Chiến Vô Thương trả giá sức lao động khổ cực khi nhìn hiện trường mình sắp xếp, há to miệng: “Có cần phải phô trương như vậy không?”

“Đây là marketing.” Hữu Ca nói, “Bản thân mình phải tỏ ra coi trọng hàng hóa, mói khiến người khác sinh ra tâm lý muốn mua.”

Hàn Gia Công Tử cầm chén rượu ló đầu ra khỏi phòng chen miệng nói: “Marketing? Tôi thấy rõ ràng là tạo tội học thì có! Bày biện cho long trọng thế này, anh muốn chơi chết Thiên Lý hay là muốn Thiên Lý chém chết chúng ta thế!”

“Đúng vậy! Chiến Vô Thương phụ họa nói, “Cậu nên sắp xếp cho Thiên Lý gặp từng người trong số họ, giờ đùng phát gặp nhiều người như vậy, không nói tới Thiên Lý sẽ bất mãn, mà những người khách này cũng sẽ không vui đâu nhỉ?”

“Gặp từng người, tất cả mọi người đều hài lòng, vấn đề là bên Thiên Lý làm sao lừa qua nhiều lần kìa? Chỉ lừa qua một lần, lộ mặt ở trước mọi người là xong rồi.” Hữu Ca nói.

“Anh phải cẩn thận. Anh bây giờ đang giao tiếp với đám lão đại ở thành Vân Đoan đấy, tuỳ tiện đứng ra vài người bất mãn với anh, cũng đủ khiến sau này anh khó sống đấy.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Không sao.” Hữu Ca cười gian, “Bên bọn họ tôi đã bàn xong rồi. Chuyện này cũng phản ánh khía cạnh nhiều người muốn làm quen với pháp sư được miêu tả xác thực không dễ dàng, cho nên chúng ta móc tiền bọn họ càng sướng.”

“Anh chuẩn bị thu lệ phí bao nhiêu?” Hàn Gia Công Tử hỏi.

“Mỗi người 100 đồng vàng là được rồi, không mắc đi?” Hữu Ca nói.

“Cái giá này đối với mấy người có máu mặt này xác thực không coi ra gì.” Hàn Gia Công Tử gật đầu nói.

“Vậy lần này có thể kiếm được bao nhiêu?” Đây mới là trọng điểm Chiến Vô Thương quan tâm.

“Ha ha!” Hữu Ca cười cười, “122 nhà công hội, 27 nhà dong binh đoàn bày tỏ hứng thú với việc này, anh tính xem được nhiêu?”

“14900 đồng vàng!!!” Chiến Vô Thương trợn mắt há mồm.

“Hấp dẫn sự chú ý của nhiều người nhanh như vậy? Hiệu suất thật cao nha!” Hàn Gia Công Tử nói.

“Dù gì nhờ hai ngày nay công hội Đối Tửu Đương Ca và công hội Vân Mục làm loạn lên, tờ quảng cáo nhỏ bay lượn khắp cả thành của họ cũng giúp chúng ta đỡ mất công nhiều.” Hữu Ca cười nhạt nói.

“Hà tất gì làm gấp ngay hôm nay? Chờ thêm vài ngày có lẽ sẽ có càng có nhiều tiền lời.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Hiện tại đang là thời điểm công hội Đối Tửu Đương Ca với công hội Vân Mục phát quảng cáo tạo hiệu ứng mạnh liệt nhất, mọi người trong thành ôm cả bụng tò mò. Nếu chờ qua lúc này, mọi người không mấy hứng thú nữa, rất nhiều người e sẽ áp dụng thái độ ngồi yên xem sao. Loại làm ăn này, vốn chỉ có thể làm được một lần, được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, qua một làng sẽ có một tiệm khác. Còn cứ tính toán mãi, chỉ sợ dùng giỏ tre công dã tràng đi múc nước [1].” Hữu Ca nói.

[1] Nguyên văn ‘Trúc lam đả thuỷ nhất trường không’ – 竹篮打水一场空.

Hai người bên này thảo luận bí quyết đầu cơ trục lợi, Chiến Vô Thương bên kia đang xoè bàn tay bấm ngón tính toán xem.

“14900, mình đây có được chia bao nhiểu nhỉ?” Chiến Vô Thương vừa tính nhẩm vừa liếc về phía Kiếm Quỷ thờ ơ lạnh nhạt, thuận miệng hỏi: “Kiếm Quỷ, đây chính là miếng bánh trên trời rơi xuống đó! Cậu thật không tiếp nó?”

“Kiếm Quỷ cười nói thản nhiên: “Tôi thì thôi! Đi trước, các cậu cứ bận việc.”

“Không tiễn nha!” Chiến Vô Thương hoàn toàn không có ý định khuyên bảo. Bớt đi một người tham dự, thì bớt một người chia tiền. Bản thân mình lại được có nhiều hơn chút. Chiến Vô Thương chính là mang tâm tư đơn giản này. Khi nghe đến số lượng khổng lộ, thậm chí ước gì tất cả mọi người đều không tham dự, một mình hắn ôm hết là được rồi.

Nghĩ thế, không khỏi cảm thấy xúc động vô cùng với việc Hữu Ca làm một trận làm ăn lớn như vậy mà còn chia với mọi người. Rất rõ ràng việc này hoàn toàn không cần đến sức chiến đấu gì, chỉ cần người là được, mình Hữu Ca cũng đủ hoàn thành. Hiện giờ lại làm cùng mọi người, bạn đủ tốt mà! Trong lòng Chiến Vô Thương tràn ngập cảm khái.

Vừa nghĩ, hắn lại gửi tin nhắn cho Ngự Thiên Thần Minh: “Hey, còn chưa xong sao? Chúng tôi sắp bắt đầu à, không có thời gian chờ cậu đâu!”

“Cái gì, cái gì hả, mới đánh năm phút phút đồng hồ mà đã các người bắt đầu, các người là cố ý đi!” Ngự Thiên Thần Minh đang trong trận đấu nóng nảy.

“Không còn cách nào khác mà! Khách hàng chính là Thượng Đế. Rất nhiều chuyện chúng ta không thể làm chủ.” Chiến Vô Thương có chút hả hê, nói bậy nói bạ.

Nếu như lúc này Ngự Thiên Thần Minh tức điên lên mà la hét “Ngon thì các người cứ làm đi, không cần phải đợi tôi” thì mục đích thật sự của hắn đã đạt thành rồi. Đáng tiếc tên Ngự Thiên Thần Minh cũng không có xúc động như vậy, bình tĩnh suy nghĩ, cân nhắc lợi ích trước sau, cuối cùng hắn dứt khoát bỏ qua trận đấu bên công hội. Lấy lý do bị tiêu chảy phải đi nhà vệ sinh, chào hỏi với các đồng chí trong công hội rồi chủ động xin chết trận. Ra khỏi bản đồ chiến trường, cậu điên cuồng chạy như gió lốc về quán rượu Tiểu Lôi.

Bước vào quán rượu liền thấy, bên trái kín người kết chỗ. Bên phải một khoảng trống không chỉ có Hữu Ca và Hàn Gia Công Tử chọn đại một vị trí uống rượu nói chuyện phiếm, chứng kiến Ngự Thiên Thần Minh đột nhiên vào cửa, hai người đều kinh ngạc.

Hữu Ca liếc nhìn thời gian: “Đánh xong nhanh như vậy? Tung Hoành Tứ Hải mạnh mẽ đến mức này à? Tôi nhớ là đối thủ của các cậu hôm nay là một công hội bậc bốn mà, làm sao lại nhanh như vậy được?”

Ngự Thiên Thần Minh liếc mắt thoáng nhìn, thấy góc bên kia Chiến Vô Thương đang cười ngã trái ngã phải, trong lòng liền biết mình đã bị gạt, hắn gào lên bắn một mũi tên về Chiến Vô Thương.

“Tôi không cho hồi máu đâu đấy!” Hàn Gia Công Tử nhàn nhạt nhắc nhở hai người một chút.

Hai người nhất thời cũng không dám đánh quá hung, sợ vô tình lỡ tay xử luôn đối phương.

Tuy đáy lòng thường rửa đối phương chết không yên lành, nhưng là hy vọng người kia đánh quái bị vây chết, ra cửa bị đánh lén PK đến chết, hoặc là trong chiến đấu bị đồng bạn ngộ thương mà chết, nhưng xưa nay không hy vọng sẽ chết ở trên tay mình.

Ngự Thiên Thần Minh tạm thời nén giận, hắn quan sát bố trí trong quán rượu, cũng giống hệt những người chơi không biết chuyện gì bên kia mà hỏi: “Đây là muốn làm cái gì thế?”

“Tập trung lại, họp mặt một lần là xong rồi.” Hữu Ca nói, phân phó Chiến Vô Thương: “Anh có một nhiệm vụ quan trọng, chính là coi chừng Thiên Lý, kiểu gì cũng không thể làm cậu ta chạy mất. Đến lúc phát hiện tình huống lạ, cậu ta muốn trốn thì anh cũng phải sống chết níu lấy. Việc đã đến nước này, thế thì không nhìn ý nghĩ cá nhân của cậu ta luôn!”

Chiến Vô Thương sắc mặt u ám: “Nhiệm vụ này quá nguy hiểm đấy!”

Hữu Ca gật đầu: “Cho nên khi chia tiền sẽ trợ cấp thích hợp cho anh.”

“Nếu tôi chết thật, nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách bù đắp tổn thương tâm linh của tôi à.”

“Cho nên các cậu xem, bất luận cơ hội kiếm tiền gì, đều tồn tại nguy hiểm nhất định mà.” Hữu Ca nói.

“Tại sao tôi có cảm giác nguy hiểm này là do một mình tôi gánh vậy.” Vẻ mặt Chiến Vô Thương đưa đám.

“Chỉ có sức mạnh của anh mới có thể dễ dàng bắt được Thiên Lý, làm cậu ta không cách nào chạy trốn thôi! Như thế này đi, mọi người đưa cho anh vài trang bị kháng phép mặc vào trước, đến lúc đó tôi lại thêm Chúc Phúc Thể Lực, Công Tử cũng sẽ luôn sẵn sàng sử dụng Hồi Phục Thuật, anh cứ yên tâm đi nha!” Hữu Ca nói.

Nói xong mọi người đồng loạt cống hiến các loại trang bị phòng pháp thuật mà mình có. Chiến Vô Thương tạm thời tháo toàn bộ giáp nặng cùng với một số trang sức thô kệch, đổi thành đống trang bị tạm nham đủ loại.

Hết lần này tới lần khác bọn người cung cấp trang bị kháng phép đều là những đồ có tạo hình xinh đẹp, thật không hợp với thể hình thô kệch xưa nay của Chiến Vô Thương, mộ chiến sĩ dở dơ ương ương chẳng ra sao nhất từ trước đến nay cứ thế ra đời.

“Vết nhơ, đây là vết dơ lớn nhất trong đời mà!” Chiến Vô Thương cúi đầu nhìn mình nhếch nhác. Tình cảm hắn dành cho chiến sĩ không thua gì cảm tình của Ngự Thiên Thần Minh dành cho pháp sư. Chiến sĩ ăn mặc quái dị thế này, làm hắn không thể nào chịu nổi, càng chết người hơn người chiến sĩ này chính là bản thân hắn.

“Nhịn chút đi, an toàn là trên hết.” Hữu Ca nghiêm túc nói, nhưng vẫn không nhịn được cười.

Tiếp đến bốn người lại thảo luận lại vài điểm chi tiết trong kế hoạch một lần nữa, mà ông chủ Tiểu Lôi thì đang duy trì trật tự trong quán cứ mãi nhốn nháo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hữu Ca lẩm bẩm nói: “Sắp đến giờ, nên có người tới chứ?”

Vừa nói hết câu, cửa của quán rượu bị người đá văng: “Mẹ, cuối cùng cũng tìm được, quán rượu Tiểu Lôi này, thật làm ông đây mệt chết.”

Bọn người Hữu Ca quay đầu nhìn người vừa đến, cả đám không khỏi ngẩn ra.

Cùng nhau đi vào cửa có ba người, người đi đầu, đúng là lão đại hiện giờ của thành Nguyệt Dạ, Minh Chủ của Thập Hội Liên Minh trong truyền thuyết: Vân Trung Mộ.

Vân Trung Mộ cũng liếc mắt nhìn đến bốn người phía bên này, cười hì hì đến gần: “Tôi đoán chắc tin tức kia là do các người phát, ha ha, nghĩ ra dùng biện pháp này kiếm tiền, các anh thật trâu bò.”

Nói xong sờ túi tiền, ném lên trên bàn một túi tiền: “Nghe nói là 100 đồng vàng? Nè, đếm thử đi!” Dứt lời hắn xoa tay, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh nói: “Đã sớm suy nghĩ muốn kết bạn với người anh em này rồi, thế nào? Người đâu? Còn chưa đến sao?”

Lúc này bốn người Hữu Ca còn đang trong trạng thái sững sờ, nhìn túi tiền trên bàn mà không người nào nhúc nhích nó. Sau một lúc lâu, Ngự Thiên Thần Minh là người tỉnh táo lại đầu tiên, nhìn Hữu Ca nói: “Trâu thật, việc làm ăn này mở rộng ra cả thành khác luôn!”

Mà Hữu Ca hiển nhiên cũng cảm thấy rất ngoài dự đoán: “Ai muốn tới phải có liên hệ với tôi trước, gã này, không tiếng động gì đã tự mình chạy tới.”

“Người nghĩ như hắn, e sẽ không là kẻ duy nhất đi?” Hàn Gia Công Tử thản nhiên nói.

“Ồ, xem ra không chỉ có 14900 đồng vàng nha! Không đúng, phải nói là 15000.” Chiến Vô Thương nhìn về túi tiền trên bàn mà kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện