Đối với sự an bài của lão thái quân, tuy bọn họ cũng không biết đúng sai, nhưng cũng chỉ có thể ủng hộ! 

 Người ngoài chỉ biết khí vận của Kim gia suy yếu, tiểu bối đời này không bằng đời trước, nhưng lại không biết, trong tiểu bối của Kim gia, hoặc là không xuất hiện thì thôi, mà đã xuất hiện thì chính là kỳ tài một đời, ví dụ như vị Nguyệt Lãnh sư huynh hai mươi năm trước này, lúc trước hắn không chỉ là có thiên tư kinh người mà thôi! 

 Hắn thậm chí còn là người có thiên phú thần thông trăm năm khó gặp nhất trong giới tu hành! 

 Hạng người thiên phú thần thông bực này, được gọi là "Thiên sủng", ý là người được trời xanh sủng ái, từ khi sinh ra đã có một số ưu thế hơn xa người thường, ví dụ như Thiên Lôi Bảo Thân, Tiên Thiên Đạo Thể, Ngũ Hành Bảo Thể trong truyền thuyết, mà vị Kim gia Đạo Tử này tuy không phải có những thân danh chấn giới tu hành, có tiếng trên sách cổ này, nhưng cũng có thiên phú thần thông mạnh mẽ vô biên... 

 Đó chính là cướp đoạt! 

 Bắt đầu từ lúc hắn sinh ra, liền có thể cướp đoạt lực lượng của một số người khác để mình dùng. 

 Ví dụ như khi hắn năm tuổi, có tộc nhân ở trước mặt hắn diễn luyện pháp thuật, tế ra một con hỏa điểu, lao về phía trước. 

 Nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa bắt đầu tu hành, lại có thể cường hành khống chế con hỏa điểu đó, phản phệ người thi triển pháp thuật. 

 Cũng chính bởi vậy, lúc đó Kim Lão Thái Quân hưng phấn tới cơ hồ là điên cuồng. 

 Nàng ta vô số lần dập đầu với tổ tiên, cảm kích tổ tiên đã ban cho Kim gia một vị kỳ tài tuyệt thế như vậy. 

 Nàng ta thậm chí cảm thấy, mấy trăm năm trước Kim gia không xuất hiện thiên kiêu cũng là bình thường 

 Bởi vì mấy trăm năm mấy trăm năm, đều ngưng tụ đến trên người vãn bối này. 

 Cũng chính bởi vậy, nàng ta tự mình dạy tiểu bối này, một lòng muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế của Kim gia. 

 Khi hắn bảy tuổi, Kim gia liền cho hắn cái danh Đạo Tử! 

 Vô số tài nguyên, vô số tâm huyết đều bỏ lên người hắn, mà biểu hiện của hắn cũng vô cùng tốt, một đường lớn mạnh vượt bậc, vô địch trong cùng thế hệ. 

 Năm ấy khi hắn mười bảy tuổi, lại trực tiếp đột phá Thiên Đạo Trúc Cơ. 

 Mà đây cũng là không mà Kim Lão Thái Quân dốc hết sức giữ vững! 

 Tiểu bối Kim gia sao có thể không phải Thiên Đạo Trúc Cơ? 

 Nếu không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, vậy thì sao có thể kế thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia? 

 Nhưng không ngờ là, sau khi Trúc Cơ, ngày lành lại không có được bao nhiêu, hắn bắt đầu xuất hiện một loạt vấn đề, kinh mạch bất ổn, khí cơ bài xích, huyết nhục sụp đổ, Kim Lão Thái Quân dùng hết tất cả linh đan bảo dược, cũng không thể hồi thiên, cuối cùng, chỉ có thể tĩnh nhìn huyền tôn bảo bối mà nàng ta coi là hy vọng tương lai của Kim gia, từng chút từng chút biến thành một đống thịt nát. 

 Nhưng Kim Lão Thái Quân rõ ràng chưa tuyệt vọng! 

 Từ an bài lần này của nàng ta liền có thể nhìn ra được. 

 Nếu có thể đoạt được Tứ Tướng Lôi Linh của Thiên Đạo Trúc Cơ này, Đạo Tử đó vẫn có hy vọng phục hồi như cũ! 

 Ít nhất là ba thành! 

 Có lẽ ba thành có thể vẫn thấp, nhưng ý tưởng của Kim Lão Thái Quân không khó lý giải. 

 - Cho dù là ba thành, cũng là ba thành của Kim gia ta, nếu thả cho tiểu nhi này đi, như vậy Kim gia liền một thành hy vọng cũng không có! 

 Chuyện đã tới nước này, vị Thái Hư tiên sinh đó sẽ can thiệp. 

 Có điều, lúc này, vị Thái Hư tiên sinh kia vẫn ngồi ngay ngắn bất động, dường như không hề có ý tứ muốn nhúng tay, hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một quyển sách cổ, sau đó chấp bút, ở bên trên nhẹ nhàng gạch một cái, sau đó thì lại nhìn về phía không trung... 

 Tiên Minh Tuần Tra Sứ ở bên cạnh hắn thấy rõ, Thái Hư tiên sinh là ở trong Thiên Hạ Phổ gạch đi một cái tên. 

 Hắn lờ mờ nhìn thấy cái tên bị gạch đi là ai. 

 Là vì nhìn thấy trận chiến này, Thái Hư tiên sinh cảm thấy Thôi gia Đạo Tử đó không có tư cách ở lại trên Thiên Hạ Phổ sao? 

 ... 

 - Xem ra ngươi từ lúc bắt đầu vào bí cảnh thì đã nhất định phải chết rồi! 

 Mà ở trong bí cảnh, Thôi gia Đạo Tử cầm kích mà đến, đâm thẳng về phía ngực Phương Nguyên. 

 Lúc này trong ánh mắt hắn nhìn Phương Nguyên, thậm chí có chút đồng tình. 

 Mà ngược lại, khi nhìn quái thai đó, hoặc là trong ánh mắt nhìn Kim gia Đạo Tử đó thì có một tia chán ghét. 

 Ầm! 

 Một kích của Thôi gia Đạo Tử đó đánh đến, nặng nề đánh lên pháp trận trước người hắn, mà Phương Nguyên cũng trong chốc lát, mượn thế của một kích này mà nhanh chóng lui về phía sau, cho tới khi thối lui đến ngoài mấy chục trượng, lựng dựa vào một khe núi, sau đó chậm rãi ngồi xuống. 

 Cũng may, biến này đến đột ngột, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị! 

 Tuy hắn không thể đoán trước được an bài của Kim Lão Thái Quân, nhưng hắn từ lúc ban đầu khi nhìn thấy trong cái sọt đó trống không vô vật, trong lòng đã lưu ý, bởi vậy bị hạ một đạo cấm chế như vậy, không đủ để cho hắn chiến thắng cường địch, lại có thể bảo đảm cho hắn an nguy nhất thời!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện