Một đạo kiếm quang, theo gió bay lên, mang theo một loại ý cảnh cô tuyệt, chém thẳng tới trước mặt Thôi gia Đạo Tử, trong một thoáng này, ngay cả ánh mắt của Đạo Tử đó cũng trở nên lạnh lùng, sau đó quanh người cuồng phong gào thét, che lấp thân hình hắn, cơ hồ cùng lúc đó, kiếm quang của Phương Nguyên cũng đi xượt qua vai hắn, lướt ra mấy chục trượng, sau đó quay lại, ngưng thần nhìn chỗ vừa chém qua. 

 Một kiếm đó của hắn chém qua, Thôi gia Đạo Tử lại biến mất. 

 Tâm tình các tu sĩ chung quanh cũng theo đó mà trải qua một phen lên xuống rất mạnh. 

 Lúc cảm thấy kiếm ý của Phương Nguyên, ai nấy đều tâm thần chấn động kịch liệt, kiếm đạo cô tuyệt đó cơ hồ khiến bọn họ không thể tin được là một vị tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ thi triển ra, đây đã là cảnh giới kiếm ý đại thành rồi chăng? 

 Tu sĩ Kim Đan như Liễu Tử Việt, cũng chỉ là trình độ đụng đến ngưỡng cửa kiếm ý mà thôi, vậy mà đã khiến hắn có đủ tự tin tự xưng là Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm, hơn nữa đối với danh hiệu này, ngay cả mười vị lão tổ tu vi mạnh mẽ của Kim gia cũng đều không phản đối, nói cách khác, tạo nghệ của hắn trên kiếm đạo quả thật là đã khiến mười vị lão tổ Kim Đan của Kim gia cũng phải mặc cảm. 

 Nhưng hiện giờ thì sao? 

 Thiên Đạo Trúc Cơ áo xanh này mới bao nhiêu tuổi, không ngờ có thể đạt tới cảnh giới kiếm ý đại thành rồi? 

 Có điều, theo sự ứng đối của Đạo Tử lại khiến trong lòng bọn họ bình tĩnh lại. 

 - Ngươi không biết cho dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không thể dễ dàng tỏa định khí cơ của ta như vậy à? 

 Thôi gia Đạo Tử tránh thoát một kiếm này, thanh âm lại vang lên ở ngoài mười trượng bên trái Phương Nguyên, Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, liền thấy Thôi gia Đạo Tử nhẹ nhàng vung tay áo, gạt ra một mảng sương mù dày đặc bên cạnh, thân hình lạnh lùng thong dong, dường như chưa từng động đậy! 

 Xa xa các tu sĩ quan chiến nhìn thấy một màn này, trong lòng đã khâm phục đến cực điểm. 

 Những người có chút nhỏ tuổi đều hận không thể hò hét cổ vũ cho vị Thôi gia Đạo Tử này. 

 Xem ra, Thiên Đạo Trúc Cơ đều có thủ đoạn của mình, cho dù kiếm đạo của người áo xanh đó có mạnh tới mấy, vẫn không thể đả thương tới Thôi gia Đạo Tử. 

 - Lại muốn phá đạo tâm của ta? 

 Phương Nguyên cúi đầu nhìn nhìn trong tay trong tay, lại ngẩng đầu nói với Thôi gia Đạo Tử: 

 - Ngươi sao không để lộ ra cánh tay trái của mình đi. 

 Thôi gia Đạo Tử nghe vậy, lại có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. 

 Hắn vừa rồi một mực thong dong ung dung, tay trái chắp đằng sau, bộ dạng lạnh lùng, nhưng lúc này, bị Phương Nguyên nói toạc ra, liền bất đắc dĩ lắc đầu, giơ cánh tay trái lên, lại chỉ thấy trong tay áo trái của hắn không ngờ rách ra một lỗ hổng, bên trên có một tia máu đỏ sẫm chảy ra, ánh lên áo bào trắng của hắn, giống như hoa mai, từ xa nhìn lại, lộ ra vẻ vô cùng chói mắt. 

 Mọi người chung quanh vừa kích động, đột nhiên liền lại cảm thấy áp lực. 

 Thì ra một kiếm đó của Phương Nguyên áo xanh này vẫn đả thương được Thôi gia Đạo Tử. 

 Thân hình Thôi gia Đạo Tử biến hóa, vô ảnh vô triệu, nhìn thì cả người đều giống như không chân thực, kiếm đạo cũng vậy, võ pháp cũng thế, tất nhiên là rất khó làm hắn bị thương, nhưng hiện giờ nhìn thì, biến hóa thân pháp của hắn vẫn chưa đủ nhanh, hay là nói, một kiếm đó của Phương Nguyên quá nhanh, trước khi thân hình của Thôi gia Đạo Tử biến hóa đến một phương vị khác, một kiếm đó đã đả thương đến hắn rồi... 

 Thôi gia Đạo Tử lúc trước che giấu vết thương của mình, đương nhiên không phải vì mặt mũi gì cả. 

 Hắn vốn là là muốn tạo cho Phương Nguyên một loại ấn tượng kiếm đạo không thể đả thương đến mình, nhưng hắn vẫn thất bại! 

 Phương Nguyên rất có lòng tin đối với kiếm đạo của mình! 

 - Kiện áo bào trắng trên người ngươi là một bảo y phẩm chất không thấp 

 Phương Nguyên nhìn một đóa hoa mai đó, thản nhiên mở miệng: 

 - Nếu không, một kiếm này của ta ít nhất cũng chặt đứt một cánh tay của ngươi rồi! 

 Thôi gia Đạo Tử từ chối cho ý kiến, cười nói: 

 - Vậy thì sao, hiện tại ta đã có chuẩn bị rồi! 

 - Cái này không liên quan gì tới ngươi có chuẩn bị hay không! 

 Phương Nguyên nói: 

 - Ta chỉ là thông qua lần này để chứng minh được, ngươi quả nhiên chỉ là một Thiên Đạo Trúc Cơ bình thường! 

 Thôi gia Đạo Tử nghe vậy cũng ngẩn ra, tựa cười mà như không phải cười nói: 

 - Thiên Đạo Trúc Cơ còn có bình thường với không bình thường à? 

 Phương Nguyên gật đầu, chỉ về phía đám tu sĩ đang vây xem, nói: 

 - Bọn họ lúc trước là nghĩ ta như vậy, cho rằng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, thần thông nhất định tu luyện không tồi, nhưng võ pháp cận thân nhất định sẽ không quá mạnh, cho nên còn an bài mấy vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan áp chế tu vi của mình, tiến vào dùng võ pháp giết ta, nhưng ta lại khiến bọn họ phải thất vọng, ta cũng từ bỏ ra công phu trên kiếm đạo! 

 Khi nói đến đây, hắn nhìn Thôi gia Đạo Tử, nghiêm túc nói: 

 - Ngươi quả thực cũng vậy, chỉ giỏi thần thông! 

 Nhưng Phương Nguyên nhìnvậy, chỉ khẽ lắc đầu, nói: 

 - Lần này ngươi sai rồi, ta không phải đang làm loạn đạo tâm của ngươi, mà là đang nói thật! 

 Vù! 

 Khi hắn nói xong những lời này, thân hình đã vươn ra, kiếm quang trong tay bộc phát ra một đoàn quang ảnh chói mắt, lướt thẳng về phía Thôi gia Đạo Tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện