- Có phải có chút tâm tình, vì vậy chỉ sợ không có nghị luận.
- Anh có ý kiến gì?
Chiêm Giang Huy thản nhiên nói, giọng điệu khá bình thản, giống như không có gì liên quan đến mình.
- Tôi thấy sự việc này nên nghiêm túc xử lý, không thể cổ vũ đám người bệ vệ như vậy được, tôi đề nghị nên báo cho thủ tướng Lăng, cần tổ chức hội nghị thường ủy để tìm ra một đối sách thỏa đáng.
Hùng Tiên Vân nói ra ý kiến của mình, lão là một thường ủy bộ chính trị trung ương, tất nhiên sẽ rất lo lắng cho Trương Thanh Vân.
Hùng Tiên Vân biết rõ về Ngũ Học Văn, biết thành phố Kinh Tân là ổ của Ngũ Học Văn, hơn nữa với cấp bậc của người này thì lý lịch và các phương diện đều vượt mặt Trương Thanh Vân. Lúc này hai người giao chiến, liệu Trương Thanh Vân có thể nắm chắc?
Trương Thanh Vân thất bại cũng chẳng sao, nhưng khốn nổi là cục diện thủ đô sẽ vì sự kiện đó mà chịu đả kích. Vì có tâm tư như vậy mà Hùng Tiên Vân mới đề nghị trung ương tham gia để giải quyết việc này cho rõ ràng.
- Anh Hùng, việc này không cần vội, có thể chờ một chút.
- Có một số việc tôi và anh không cần ra mặt, thủ đô đã xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ tổng bí thư Lương và thủ tướng Lăng không biết?
Chiêm Giang Huy nói.
- Điều này...Nhưng...Trương Thanh Vân cậu ta...
- Anh Hùng, chúng ta cần phải có lòng tin với đồng chí của mình, Trương Thanh Vân có thể đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy thủ đô, cậu ấy chắc chắn sẽ có năng lự giải quyết những chuyện xảy ra. Bây giờ bên ngoài có những tin đồn không gánh trách nhiệm, chúng ta không thể tin được.
- Thủ đô và Kinh Tân ma xát, quá trình này sẽ là ma xát cạnh tranh tài nguyên, đây là chuyện bình thường, chính bọn họ sẽ không cố gắng giải quyết sao?
Chiêm Giang Huy chăm chú nói.
Hùng Tiên Vân ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lát, lão nói:
- Tôi hiểu rồi, anh có lòng tin là tốt.
Hùng Tiên Vân nói một câu đơn giản nhưng ý vị rất sâu, lão tin, tất nhiên chỉ niềm tin với Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân là cán bộ một tay Chiêm Giang Huy đề bạt, Chiêm Giang Huy có lòng tin với hắn, Hùng Tiên Vân còn gì để nói?
Thật ra dù là Hùng Tiên Vân hay Chiêm Giang Huy cũng biết, bây giờ Trương Thanh Vân và Ngũ Học Văn đang tranh chấp đến mức không còn đường lui. Động tác của Ngũ Học Văn quá dữ dội và ác liệt, tự mình dồn mình vào lối cụt.
Dưới tình huống này thì tốt nhất nên tạo ra một hoàn cảnh công bình, để Trương Thanh Vân tự mình xử lý sạch sẽ. Nếu Trương Thanh Vân có năng lực như vậy thì sẽ có vị trí cực kỳ thuận lợi ở thủ đô, đồng thời sẽ tạo nên uy tín khủng bố trong phái Kinh Tân.
Nếu nói một cách không khoa trương, nếu Trương Thanh Vân có thể thuận lợi giải quyết khối chướng ngại Ngũ Học Văn, như vậy con đường phát triển của hắn chỉ còn là đất bằng.
Tâm tư của cao tầng trung ương khó thể xem xét cho rõ, Trương Thanh Vân vẫn khó thể cân nhắc được.
Gần đây Trương Thanh Vân cảm thấy rất phiền, Ngũ Học Văn ở Kinh Tân giống như đột nhiên có địch ý lớn với thủ đô, thứ gì cũng chĩa vào thủ đô. Khốn nổi người này lại vận dụng thủ đoạn rất khôn khéo, chuyện xấu xa mà đặt lên bàn thờ, lòng dạ hẹp hòi, như vậy lại không bị chụp mũ, thật sự là cáo già.
Những năm này thủ đô thật sự đã làm cho các tỉnh thành xung quanh hy sinh rất nhiều, ở khu Hoa Bắc thì điện nước, kể cả các phương diện khác đều ưu tiên cho thủ đô, các tỉnh thành xung quanh cũng chú trọng công tác này, đây là sự thật.
Ngũ Học Văn lợi dụng quan điểm này để gây chuyện, bây giờ Kinh Tân cần phát triển, đang thiếu tài nguyên, thiếu tài chính. Dưới tình huống như thế Kinh Tân giảm đi chút phong cách, nhìn qua có vẻ rất hợp lý.
Nhưng Ngũ Học Văn lại lợi hại khi vung tay trên giao ước nhiều năm giữa hai bên, bây giờ hắn đột nhiên muốn thay đổi, có thể thích ứng được sao?
Không thể nghi ngờ Ngũ Học Văn rất đanh đá chua ngoa, bây giờ hắn biến đổi làm thủ đô khó thích ứng. Hơn nữa cải cách ở thủ đô cũng quá đột nhiên, tất cả mọi người không thể thích ứng được, Kinh Tân cũng khó thích ứng.
Ngũ Học Văn muốn làm cho Trương Thanh Vân tiến vào cục diện khó khăn, vì sao có nhiều người phản đối cải cách, nguyên nhân là ở đây sao?
Trương Thanh Vân gặp một cáo già như vậy, hắn cảm thấy căm tức và khó giải quyết. Ngũ Học Văn đã nói nhiều năm qua Kinh Tân thật sự hy sinh cho thủ đô, bây giờ hắn căn bản không quan tâm đến sự phồn hoa của thủ đô.
Nếu thủ đô căn bản không quá phồn vinh, bây giờ Kinh Tân nên giải phóng để phát triển, kinh tế Kinh Tân cũng không thể ngồi chờ sung rụng được nữa.
Hằng năm tất cả thành phố chung quanh đều có vận chuyển tài nguyên, kỹ thuật, nhân lực...Thủ đô lại như một chiếc nam châm khổng lồ, hấp dẫn đầu tư khắp thế giới, thu hút tất cả kỹ thuật, nhân tài. Trong quá trình này tất nhiên sẽ phải nhận ơn từ các tỉnh thành chung quanh.
Mọi người hy sinh vì thủ đô, ai cũng nói đến phong cách, đảm bảo vật tư và ổn định thủ đô, nhưng thủ đô nào có ban cơ hội cho các tỉnh thành xung quanh? Khoản này có nên tính toán hay không?
Ngũ Học Văn đang làm nhạt quan điểm này, hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân không có cách nào, mà thật sự, Trương Thanh Vân có biện pháp nào sao? Hắn không thể cắt đứt sự trao đổi với Kinh Tân, nếu hắn không làm gì được, sợ rằng sẽ tạo nên trò khôi hài chính trị lớn nhất trong nước