Một nhà khách ở đường Vương Phủ trong thủ đô, nơi này có thể nhìn thấy tất cả khung cảnh phồn hoa ở thủ đô.
Cao Cát Tường có chút quen thuộc và lạ lẫm với tất cả khung cảnh chung quanh, quen thuộc vì hắn sống ở thủ đô, sao hắn không quen thuộc sự phồn hoa ở thủ đô? Nếu nói lạ lẫm thì cũng đúng, những năm này hắn chém giết tha hương, đã sớm trở thành khách tha hương, dù bây giờ về thủ đô thì cũng phải ngủ lại ở khách sạn, đã sớm không còn cảm giác quay về nhà như trước.
Cao Cát Tường nhìn phố Trường An phồn hoa, xe cộ qua lại như nêm mà suy nghĩ cũng không nằm trên sự vật thấy trước mắt, trong lòng hắn đang nghi về những chuyện ngoài ý muốn khi về thủ đô lần này, trong lòng rất lo lắng.
Vô tình Cao Cát Tường đã đến Hoa Đông được vài năm, hắn đến Hoa Đông tay trắng, bây giờ đã đứng vững bàn chân, cũng thành công khi có chỗ dựa, cũng coi như có thành tích.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, Hoa Đông là một vùng phát đạt trong nước, chính trị cạnh tranh cực kỳ dữ dội. Cao Cát Tường khốn nổi lại ở trong một thành phố cấp hai trung ương như Lăng Thủy, đây là một thành phố rất khó có thành tích về kinh tế.
Đặc biệt là những năm gần đây, Lăng Thủy liên tục bị các thành phố khác vượt mặt trong khu Hoa Đông, điều này làm cho ban ngành toàn thành phố chịu đủ nghi vấn.
Hoa Đông không giống như thủ đô, đó là một khu phát đạt, là khu vực không khí nồng nặc mùi kinh doanh, kinh tế phát triển thế nào sẽ là tiêu chí suy ra cán bộ có năng lực hay không. Đáng tiếc, Lăng Thủy với những điều kiện của mình thì khó làm nên trò trống gì, luôn kém cỏi, những năm qua Cao Cát Tường lại bỏ ra khá nhiều tâm tư, nhưng khốn nổi lại chẳng thể làm cho kinh tế Lăng Thủy khởi sắc.
Trong một địa phương như Hoa Đông, Cao Cát Tường là một người hoàn toàn cô lập, vì phái con nhà quan không thể có râu ria ra xăm như vậy. Hơn nữa Cao Cát Tường không có thành tích làm hậu thuẫn, vì vậy đề bạt là chuyện xa vời với hắn.
Bây giờ Cao Cát Tường là quan lớn cấp phó bộ không có thành tích, hắn muốn về thủ đô nhận chức là không dễ dàng gì. Cao phái đã vận dụng rất nhiều lực lượng khắp các phương diện nhưng cũng không thể giúp Cao Cát Tường tìm được một tương lai ổn thỏa, vì vậy mà mãi kéo dài vài năm.
Thời gian qua mau, Cao Cát Tường cũng đã có tuổi, nếu qua nhiệm kỳ lần này thì cũng gần năm mươi. Bây giờ chính đàn trong nước đang được đẩy mạnh trẻ hóa cán bộ, hầu như mỗi tỉnh đều có nhiều quan viên dưới năm mươi đảm nhiệm chức vụ quan trọng.
Nếu xét mặt bằng cả nước thì thường ủy tỉnh ủy dưới năm mươi cũng không phải là ít, nếu so sánh với những người đó thì Cao Cát Tường lại ở vào hoàn cảnh xấu. Nếu dựa theo quá trình tấn chức bình thường thì Cao Cát Tường rõ ràng còn cách biệt một trời một vực với địa vị thường ủy tỉnh ủy.
Nếu lần này Cao Cát Tường tiếp tục không thể tiến vào thường ủy tỉnh ủy, như vậy năm năm qua đi sẽ không thể vào, sau đó sẽ là mười năm...
Mười năm sau, khi đó Cao Cát Tường hơn sáu mươi tiến vào thường ủy tỉnh ủy, như vậy coi như con đường làm quan sẽ kết thúc.
Làm quan khó, có thể nói là khó hơn lên trời, càng lên cao thì càng không dễ dàng, đặc biệt là cầu tiến không dễ dàng. Cao Cát Tường trước kia từng nghĩ dựa vào bản lãnh và bối cảnh của mình, lại có tư chất phát triển ở Hoa Đông, như vậy tổ chức nhất định sẽ có vài phần kính trọng với mình.
Nhưng sau đó Cao Cát Tường mới biết được những quan viên có thể lên đến cấp phó bộ thường có bản lĩnh, mỗi người đều có bối cảnh, nếu không có thành tích, không được cấp trên tán thưởng và tiến cử, như vậy tổ chức sẽ căn bản không thèm chú ý đến anh.
Cao Cát Tường lại không tạo nên thành tích xuất sắc ở Hoa Đông, trong ban ngành Hoa Đông cũng không ai tán thưởng hắn, như vậy hắn muốn tiến thêm một bước là dễ dàng saoi?
Cao Cát Tường khẽ thở dài một hơi, hắn cảm thấy chính mình có chút mệt mỏi. Trước nay hắn từng được xưng là con cưng của Cao gia, nhưng bây giờ tất cả các vầng hào quang trên người hắn dần biến mất, dần trở thành một người bình thường.
- Cốc, cốc!
Tiếng đập cửa vang lên, Cao Cát Tường chợt chấn động, hắn quay đầu lại nói:
- Vào đi.
Cửa bị đẩy ra, thư ký Tiểu Hàn cầm điện thoại tiến vào nói:
- Chủ tịch, anh có điện thoại, là điện thoại của thị ủy thủ đô.
- Sao?...Mau...Mau đưa đây.
Cao Cát Tường có chút gấp, hắn vung tay nhanh chóng tiếp nhận điện thoại.
- Alo, chào anh, anh là chủ tịch Cao phải không?
Đầu dây bên kia có lẽ là một cán bộ trẻ, Cao Cát Tường lấy lại bình tĩnh, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết:
- Đúng vậy, là tôi...Cậu là Tiểu Hồng sao?
- Tôi là Hồng Tiểu Ba, là thế này, chương trình buổi sáng và buổi chiều của bí thư ngày mai rất căng, anh xem tám giờ tối có được không? Bí thư nói muốn mời anh đến uống một chén trà, địa điểm chính là khu thị ủy chúng tôi...
Cao Cát Tường chợt sững sờ, sau đó hắn cười rộ lên:
- Được, được, tất cả lấy thời gian của bí thư Trương làm chuẩn, anh ấy công tác bận rộn, ngày đi ngàn dặm, không giống với chúng ta. Cậu thay tôi nói lời cảm tạ với anh ấy, nói cho anh ấy biết, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ, đến đúng giờ.
Cao Cát Tường lập lại hai lần một câu nói, vẻ mặt hắn cực kỳ buông lỏng, giống như trên vài hắn có một tảng đá lớn, bây giờ cuối cùng đã đặt xuống. Hắn cúp điện thoại rồi khoát khoát tay với thư ký nói:
- Cậu đến khu thường trú lấy chút đặc sản và để chủ nhiệm Triệu đưa đến cho bí thư Trương, nhất định phải để anh ấy tự đi. Mặt khác cũng phải chuẩn bị một phần lễ, cũng để cho anh ấy tự đi, lần này thư ký Tiểu Hồng giúp tôi một ơn lớn, chúng ta không nên coi như không thấy.
- Vâng, chủ tịch, tôi sẽ đi làm ngay.
Tiểu Hàn chăm chú nói.
Cao Cát Tường khoát khoát tay, tỏ ý cứ đi ra, chính hắn đặt mông ngồi trên ghế, cầm lấy một gói Trung Hoa từ trên bàn trà, móc ra một điếu thuốc và châm lửa, tinh tế thưởng thức.
Tính cả ngày hôm nay thì Cao Cát Tường đã chờ đợi ở thủ đô cả tuần lễ, lần này hắn về thủ đô có ngụy trang là chạy công trình đê sông Trường Giang ở ủy ban cải cách trung ương, thực tế hắn hy vọng đến thủ đô hoạt động, xem có thể có biện pháp thay đổi hoàn cảnh trước mắt của mình hay không?
Ngày đầu tiên Cao Cát Tường đến thủ đô thì đã liên lạc và hy vọng có thể được gặp mặt Trương Thanh Vân.
Nhưng Trương Thanh Vân thật sự rất khó gặp, hắn là bí thư thị ủy thủ đô, chương trình rất dày, Cao Cát Tường chỉ có thể hẹn trước, thị ủy thủ đô sẽ không vì hắn mà điều chỉnh chương trình của bí thư.
Vì vậy mà Cao Cát Tường chờ đủ một tuần, cho đến hôm nay hắn mới có cơ hội được gặp mặt bí thư.
Sau một tuần chờ đợi buồn tẻ cuối cùng cũng có kết quả, lúc này trong lòng Cao Cát Tường cực kỳ buông lỏng, hắn quả thật khó thể chờ được tình huống gặp mặt Trương Thanh Vân.
Trong Hoa Đông có hai quan viên con nhà quan, chính là Cao Cát Tường và Quách Vũ, hai người này đều gặp phải bình cảnh. Nhưng khoảng thời gian trước Quách Vũ đã làm tốt công tác trốn trại, thành công rời khỏi Hoa Đông, chạy đến Trung Nguyên.
Từ khi Quách Vũ chạy đi Trung Nguyên thì tâm tư của Cao Cát Tường cũng biến động.
Trung Nguyên nếu so với Hoa Đông thì rõ ràng không phải là khu vực phát đạt, nhưn nếu xét từ góc độ chính trị thì không nhất định. Trung Nguyên có vài tỉnh có cán bộ trẻ tuổi tài cao, đặc biệt là lãnh đạo đảng ủy, tất cả đều là cán bộ được trung ương bồi dưỡng trọng điểm.
Dưới tình huống như vậy, nếu có thể về Trung Nguyên thì Cao Cát Tường cảm thấy rất có tương lai. Dù sao Trung Nguyên cũng là nơi có căn cơ của phái con nhà quan, Cao Cát Tường có bài trong tay, dù sao cũng sống khá giả hơn Hoa Đông.
Cũng vì tâm tư như vậy mà Cao Cát Tường mới về thủ đô tìm gặp Trương Thanh Vân, hắn cũng không nhận ra vấn đề Trương Thanh Vân là bí thư thị ủy thủ đô và chẳng quan tâm được đến Trung Nguyên. Bây giờ trong chính đàn ai mà không biết Trương Thanh Vân cực kỳ có quyền lên tiếng ở Trung Nguyên? Quách Vũ có thể được điều động đến Trung Nguyên một cách thuận lợi, điều này cũng là vì một tay Trương Thanh Vân thúc đẩy.
Cao Cát Tường khẽ cười, hắn bóp nát tàn thuốc trong tay, nụ cười trên mặt có chút ý tự giễu, đúng vậy, không thể không tự giễu.
Cao Cát Tường trước kia và Trương Thanh Vân là cùng một hàng, thậm chí Cao Cát Tường còn có danh tiếng cao hơn Trương Thanh Vân rất nhiều. Nếu nói về bắt đầu thì hai người khó sánh với nhau, Cao Cát Tường rất cao, Trương Thanh Vân khó thể với tới.
Nhưng hai kẻ cách biệt một trời như vậy mà bây giờ lại tạo ra kết quả trái ngược, Trương Thanh Vân bây giờ là người quan trọng của đất nước, là bí thư thị ủy thủ đô. Trương Thanh Vân giậm chân là cả nước chấn động, Cao Cát Tường sao có thể so sánh được?
Nói đến ân oán giữa hai người thì càng rối, đáng lý ra là vợ của Cao Cát Tường thì lại bị Trương Thanh Vân đào tường, con đường làm quan của Cao Cát Tường gặp phải chướng ngại, cũng không phải không liên quan đến Trương Thanh Vân.
Đã từng có một lần hai người là đối thủ, là tử địch, nhưng tất cả đều biến chuyển vì Hoa Đông.
Trương Thanh Vân là một tồn tại vượt mặt Cao Cát Tường ở Hoa Đông, năm xưa Cao Cát Tường là chó nhà tang ở Hoa Đông, căn bản không có một chỗ dựa. Dưới tình huống này Trương Thanh Vân cho hắn cơ hội, nếu không đến bây giờ chút thành tích của Cao Cát Tường cũng không có.
Không thể nghi ngờ kinh nghiệm ở Hoa Đông đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, người và người có khoảng cách khá xa, chẳng thể nào đồng nhất.
Trong lòng Cao Cát Tường biết rõ Trương Thanh Vân bây giờ là nhân vật cán bộ trẻ tuổi chạm tay có thể phỏng ở trong nước, nghe nói phong cách và sự cao tay của Trương Thanh Vân rất được lãnh đạo trung ương thưởng thức. Bây giờ hắn làm cải cách ở thủ đô cũng được ủng hộ.
Nếu những điều này là thật, trước đại hội hai mươi của đảng, Trương Thanh Vân sợ rằng sẽ làm cho cả nước phải chấn động.
- Khả năng vô hạn.
Con đường làm quan của Trương Thanh Vân đã quá rõ ràng, những ân oán giữa Cao Cát Tường và Trương Thanh Vân đã đến lúc không còn gì.
Nếu trong lòng Cao Cát Tường còn có tảng đá khó bỏ, như vậy tương lai của hắn khó thể tiến thêm nửa bước. Đây là một sự thật trần trụi, Cao Cát Tường cần phải đối mặt.
Cao Cát Tường cầm điện thoại trên tay một lúc lâu, cuối cùng hắn gọi cho vợ, điện thoại nối thông, hắn nói:
- Em chuẩn bị một chút, bí thư Trương có hẹn với anh, đến lúc đó chúng ta đi gặp anh ấy.
- Em đi có phù hợp không?
Liên Nhược Hàm ở đầu dây bên kia có chút chần chừ.
- Cái gì mà không phù hợp? Cha em rất tán thưởng Trương Thanh Vân, bí thư Trương là người rất nhớ đến tình bạn cũ