Chương 1105
Trước đây ông ta có một người đồng nghiệp tu vi tuyệt hảo, khi đưa cơm cách lồng giam quá gần, không ngờ lại bị Liễu Kình Thiên túm lấy, bị bẻ luôn một cánh tay ngay tại chỗ.
Đến cơ hội phản ứng cũng không có.
Xem ra Liễu Kình Thiên này ở trong ngục giam Long Hồn đã trở thành kẻ điên rồi.
Trong lòng sợ hãi, cho dù cách một cái lồng giam trận pháp cũng cực kì kiêng dè.
Lục Vân biết được cai ngục đang sợ, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài trước đi, Liễu Kình Thiên này không tổn thương tôi được.”
“Vâng.”
Cai ngục lập tức rời đi.
Tên điên Liễu Kình Thiên này, trên người có hơi thở hắc ám rất đè nén khiến người khác khó chịu, không muốn ở lại chút nào.
Sau khi cai ngục rời đi, nơi này cũng yên lặng theo.
Lục Vân nhìn chằm chằm bóng dáng trong lồng giam.
Trong lồng giam trận pháp, ánh sáng rất ảm đạm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng toàn khung xương của Liễu Kình Thiên.
Lục Vân mở Huyền Chân Nhãn ra. Một mặt là để nhìn rõ hơn chút, mặt khác là đang cố gắng xem con U Hồn tộc ẩn trong cơ thể Liễu Kình Thiên.
Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, hắn thất bại.
Lục Vân không thể không thừa nhận, Huyền Chân Nhãn của hắn không có tác dụng gì với U Hồn tộc.
“Liễu Kình Thiên, tự giới thiệu một chút, tôi là Lục Vân, bọn họ gọi tôi là Vân Thiên Thần Quân, hoặc là Thiên Sáp Vương.” Lục Vân chủ động giới thiệu, phá vỡ im lặng, chỉ là bóng dáng trong lồng giam kia không có chút phản ứng nào.
Hơn hai mươi năm trước, Liễu Kình Thiên đã bị giam giữ ở đây, khi đó Lục Vân có khi còn chưa sinh ra nên ông ta không biết cái tên Vân Thiên Thần Quân này.
“Hôm nay tôi đến đây để hỏi ông một vấn đề.”
Lục Vân nói tiếp, Liễu Kình Thiên vẫn không phản ứng chút nào.
“Là Tiêu Vô Hải nói cho tôi biết ông ở nơi này, cũng là ông ta dẫn chúng tôi tới.”
“Tiêu Vô Hải!”
Trước đó Lục Vân nói gì cũng không được đáp lại, đến khi nói ra cái tên Tiêu Vô Hải, bóng dáng xấu xí trong lồng giam kia đột nhiên nhào ra.
Rối bù, hai mắt toàn tơ máu.
Trên gương mặt hốc hác dường như chỉ còn lớp da bao chặt lấy phần xương, giống như con dã thú đói cồn cào, đồng thời một luồng khí âm u thối nát ập vào mặt.
Liễu Kình Thiên vô cùng phẫn nộ vỗ một chưởng lên lồng giam, định chộp Lục Vân tới xé nát, chỉ là trong nháy mắt, ký hiệu cổ xưa trên lồng giam bắn ra một luồng sáng. Sau đó từng luồng điện lưu kinh khủng tỏa ra.
Liễu Kình Thiên vội vàng rụt tay về, vẻ mặt cực kì thống khổ và kiêng dè.
Lục Vân không hề nhúc nhích, quay đầu nhìn Lục Yên Nhi bên cạnh, hỏi: “Chị Yên Nhi, có nhớ ra gì không?”
Lúc này vẻ mặt Liễu Yên Nhi cực kì hoang mang.
Trên người Liễu Kình Thiên có hơi thở khiến cô cực kì quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải vì hai người có chung dòng máu.
Liễu Yên Nhi nhìn chằm chằm vào Liễu Kình Thiên, hỏi: “Trước đây chúng ta có quen biết không?”