Tiếng Pháo Nổ 

 Bởi vì không yên tâm nên Trần Mục cũng đi cùng bọn họ, quanh thân Khương Phục Tiên có ánh bạc trải rộng, quang huy thần bí khiến người dân xung quanh đều không nhìn thấy nàng ta, trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Khương Phục Tiên. 

 Bây giờ bọn họ ra ngoài dạo phố mua sắm, đợi lát nữa còn phải về nhà dọn dẹp vệ sinh. 

 Buổi trưa còn phải tế tổ, buổi chiều nhóm chủ phụ của Trần gia chuẩn bị cơm tối, Trần Dĩnh vì muốn náo nhiệt nên đã mua rất nhiều pháo hoa mang về. 

 Khương Phục Tiên cùng bọn họ đi dạo phố, cùng bọn họ ăn hồ lô đường, còn táo bạo to gan kéo tay Trần Mục, bọn họ chơi rất vui vẻ. 

 Sau khi đi dạo phố xong. 

 Mọi người trở về Trần gia làm việc. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao đang quét dọn vệ sinh, thông thường mấy ngày trước khi qua năm mới đều sẽ phải quét dọn vệ sinh, bình thường Trần gia sẽ quét dọn vệ sinh vào ngày cuối cùng. 

 Khương Phục Tiên và Trần Mục giúp đỡ, rất nhanh đã dọn dẹp Trần gia sạch sẽ, tiếp sau đó Trần Thiên Nam dẫn đám tiểu bối Trần gia đến từ đường để tế tổ. 

 Lúc Trần Thiên Nam đốt hương hỏa, Trần Mục đặc biệt chú ý thấy hương hỏa hướng lên trên. 

 Sau khi mọi người trong Trần gia thờ cúng hương hỏa xong, tất cả khói xanh đều tụ lại một chỗ giống như một đường thẳng, bay thẳng lên trời cao, mọi người đều không để ý, chỉ có Trần Mục và Khương Phục Tiên là phát giác được. 

 Tổ tiên của Trần gia vẫn còn sống! 

 Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên bên cạnh, nàng ta sớm đã biết Trần gia không đơn giản nên không hề ngạc nhiên. 

 “Phục tiên tỷ tỷ, có thể dạy muội luyện kiếm được không.” Trần Dao chớp chớp mắt. 

 “Được.” 

 Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu. 

 Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng cùng theo đến diễn võ trường. 

 Sau khi tế tổ, có rất nhiều thức ăn chưa ăn hết, Trần Mục lấy một phần đem cho Đại Tráng sống trong rừng núi, thân hình của Đại Tráng giống như ngọn đồi, có thể so với Yêu Vương Hung Thú, mỗi ngày đều canh giữ ở gần Trần gia. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bị Trần Mục tóm đi. 

 Hai tiểu tử này rất hư, thường xuyên đoạt thức ăn từ miệng cọp, Trần Mục mang bọn chúng đến diễn võ trường, Khương Phục Tiên đang dạy Trần Dao luyện kiếm. 

 Trần Dĩnh ở bên cạnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ, lát nữa chúng ta có thể luận bàn không?” 

 “Đương nhiên là được.” 

 Khương Phục Tiên hạ thấp thân phận nguyện ý luyện kiếm và luận bàn với muội muội của Trần Mục, Trần Mục rất cảm động, đối với vị hôn thê mà nói thì đây là chuyện rất mệt mỏi. 

 Trần Dao rất thông minh, rất nhanh cô bé đã nắm vững kiếm kỹ cao phẩm giai mà Khương Phục Tiên dạy. 

 Trần Dĩnh lên đài, tinh nghịch nói: “Phục Tiên tỷ, sức lực của muội rất lớn, tỷ phải cẩn thận nha.” 

 Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, Trần Dĩnh phá không xông lên, nàng ta vượt qua không gian, vung chưởng mang theo kình phong khiến không gian vặn vẹo, cỗ sức lực này rất đáng sợ. 

 Trong mắt Trần Hãn và Trần Dao mang theo kinh ngạc, bọn họ cảm thấy tỷ tỷ đã mạnh hơn mấy ngày trước rất nhiều, rõ ràng ngày nào nàng ta cũng chơi, sao lại có thể lợi hại như vậy, đây chính là huyết mạch Thần tộc? 

 Khương Phục Tiên đưa tay, ánh bạc quanh thân phóng thích ra, bàn tay như đánh vào bọt biển, mà thần lực trong cơ thể nàng ta cũng có cảm giác bị áp chế. 

 “Muội nhận thua.” 

 Trần Dĩnh lè lưỡi tinh nghịch: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ còn lợi hại hơn ca muội nhiều.” 

 Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục đứng cách đó không xa, đôi mắt nhướng lên, có chút đắc ý. 

 Gần đến buổi trưa, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về viện tử của mình nghỉ ngơi, lúc thần hồn của hắn và vị hôn thê song tu đã học được rất nhiều từ khúc. 

 Trần Mục gảy đàn, Khương Phục Tiên ngâm nga câu hát, bọn họ phối hợp ăn ý, bây giờ Khương Phục Tiên không muốn thay y phục, nàng ta muốn thay váy vào buổi tối để nhảy múa. 

 Khương Phục Tiên đã lâu không nhảy, nàng ta thích khiêu vũ cho Trần Mục xem, cho dù là ca hát, nhảy múa, gảy đàn thì đều chỉ muốn cho vị hôn phu thưởng thức. 

 Bọn họ cùng nhau đánh đàn ca hát, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc chạng vạng, Khương Phục Tiên đến nhà bếp giúp chuẩn bị tiệc tối. 

 Nàng ta đã làm bánh ngọt mà mọi người thích ăn, Đường Uyển và Từ Yến khen không dứt miệng về thủ nghệ của nàng ta. 

 Ban đêm, đêm đoàn niên. 

 Trong đại sảnh tràn đầy không khí vui mừng. 

 Đám người Trần Mục thay y phục mới, trên bàn dọn đầy mỹ thực và bánh ngọt, mọi người vây lại ngồi cùng nhau, trên mặt đều chứa nụ cười. 

 Mỗi năm chỉ có ngày hôm nay là náo nhiệt nhất. 

 Lần đầu tiên Khương Phục Tiên đến Trần gia ăn Tết, Trần Thiên Nam nhiệt tình nói: “Phục Tiên, hoan nghênh ngươi đến Trần gia làm khách, sau này thường xuyên tới xem như nhà mình.” 

 Trần Nghiêm trịnh trọng nói: “Phục tiên, nếu Mục Nhi dám ăn hiếp ngươi thì ta sẽ đánh gãy chân hắn.” 

 Trần Dĩnh và Trần Dao đều che miệng cười trộm. 

 Khương Phục Tiên cười nhẹ gật đầu. 

 Trần Mục nào dám ăn hiếp vị hôn thê, nếu thật sự ăn hiếp nàng ta thì sẽ không đơn giản là đánh gãy chân như thế. 

 Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, hai người mau sinh hài tử đi, muội ở nhà rất nhàm chán.” 

 Khương Phục Tiên vốn không hề phản cảm với chuyện sinh hài tử. 

 Cảnh giới của nàng ta và Trần Mục đều rất cao, cường giả Kiếm Thánh vốn rất khó có thể mang thai, hơn nữa huyết mạch của nàng ta rất đặc thù, lại càng khó mang thai. 

 Vẻ mặt Trần Mục nghiêm nghị nói: “Dĩnh Dĩnh, nhàm chán thì chơi với nương nhiều hơn, không có chuyện gì làm thì dẫn nương đi dạo.” 

 Trần Dĩnh tinh nghịch lè lưỡi: “Nương muốn ra ngoài chơi với cha, muội muốn dẫn đi cũng không có cơ hội.” 


 Trong mắt Trần Dĩnh mang theo ý cười, vui vẻ nói: “Tốt quá! Muội sắp thăng cấp làm cô cô rồi.” 

 Trần Hãn và Trần Dao đều rất vui vẻ, trong mắt Trần Uy và Từ Yến tràn đầy vui mừng, nếu như không giục bọn họ thì có lẽ mấy mươi năm nữa cũng sẽ không có động tĩnh. 

 Mọi người đều mong đợi bốn thế hệ cùng dưới một mái nhà. 

 Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên, dùng linh lực truyền âm nói: “Sư tỷ, chúng ta cũng phải cố lên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện