Nàng làm sao quen biết Lăng Thanh? Được nghe Vân Phàm nói qua a, Dương Anh đầu hơi choáng váng, nàng đang suy nghĩ lão cha đã đưa một muỗng cháo vào miệng nàng.
Dương Anh nhanh chóng nhai vài miếng nuốt xuống bụng, cảm giác này có vị giác? Đây là hư ảo tinh thần, hay nàng đã quay về quá khứ? Dương Anh quay đầu nhìn trung niên nam nhân, tay còn đang cầm bát cháo, tay còn lại cầm muỗng gỗ nhìn nàng: " Tiểu Anh gặp truyện gì sao?"
Nghe trung niên nam nhân hỏi, Dương Anh lắc đầu: "Cha ta không có việc gì, ta chỉ là hơi đau đầu."
Trung niên nam nhân vẻ mặt tươi cười, Dương Anh còn nhìn thấy một vài sợi tóc bạc, trung niên nam nhân đưa bát cháo cùng muỗng gỗ cho Dương Đào.
"Tiểu Đào, giúp muội muội ăn, lão cha còn có việc ngươi chăm sóc tốt muội muội." Dương Đào thân ảnh nhỏ nhắn đầu gật gật.
Dương Đào thân ảnh đứng trước giường rơm, nhanh chóng đút cho Dương Anh ăn.
Không qua bao lâu, Thiên Uyên không đúng Dương Anh quen thuộc với thân phận này.
Nàng muốn cứu giúp hắc bào nữ tử, để Vân Phàm hắn nhận lỗi cải cách, thêm vào đó mấy người lạm chức trách, không có bảo vệ tốt Dương Anh Đào thôn.
Dương Đào mang theo bát cháo đi ra ngoài, Dương Anh cố gắng đứng dậy một chân nàng tuy bị đau, vẫn có thể khập khiễng đi ra.
Dù lần đó lão cha có thể chữa trị đi lại thuận tiện, nàng ngã thêm một lần, lại hôn mê mới lâm vào tràng cảnh như vậy.
Dương Anh khó khăn cố gắng đi ra ngoài, nàng vừa đi ra, nhìn tràng cảnh trước mắt ngơ ngác.
Nàng nhà vậy mà gần như vậy, xung quanh đều là bày bán nhà nàng rất gần, giao thương mua bán ở đây?
Dương Anh không rõ mái tóc đen bị gió thổi bay, bên cạnh nàng một trung niên nữ nhân nhìn nàng: "Tiểu Anh nha, ngươi tỉnh qua đây thẩm thẩm cho ngươi đồ ăn."
Trung niên nữ nhân, gọi Thẩm Thẩm là tên hay biệt hiệu nàng không rõ, trong khí ức gọi tên vẫn là Thẩm Thẩm, Dương Anh nhanh chóng từ từ bước ra.
Bước tới thẩm thẩm trước mắt, thẩm thẩm cười cười: "Tiểu Anh ngoan, đây cho ngươi bánh." trung niên nữ nhân mang ra từ áo bánh, đặt lên nàng tay nhỏ.
"Mang đi cùng tiểu Đào ăn, tỷ tỷ ngươi rất tốt giúp chúng ta đây." trung niên nữ nhân vẻ mặt tươi cười, Dương Anh gật đầu: "Thẩm Thẩm đa tạ."
Thẩm thẩm nữ nhân cười cười, nàng không để ý Dương Anh tiếp tục bán bánh, xung quanh có bày bán hàng, có người qua lại bởi Dương Anh Đào thôn.
Là Mộng quốc đi ra Vân Quốc giao thương hàng hóa, cho nên Bạch Anh Đào thôn rất đông đúc người, mấy người nhìn thấy Dương Anh cười cười.
"Tiểu Anh khỏe nha." Rất nhiều trung niên nam nhân, hay nữ nhân thấy nàng đều chào hỏi, Dương Anh gật đầu nàng trong khí ức đều quen mấy người.
Lão cha rất tốt, người trong thôn làng đều rất tốt, Dương Đào đi ra khỏi nhà cũng vui vẻ: "Tiểu Anh, muội chưa khỏi không thể ra ngoài quá xa!"
Dương Anh cách nhà không xa, chỉ đi vài ba bước là tới thẩm thẩm quầy hàng, Dương Đào dễ dàng nhìn thấy: "Tỷ tỷ, Thẩm Thẩm cho ta bánh, ngươi lại đây ta cho ngươi."
Nàng một tay cầm bánh lên ăn, một tay đưa ra trước mắt, Dương Đào thân ảnh tuy không cao lắm, bất quá là mười mấy tuổi đầu hài tử.
Chạy vài bước, bắt lấy bánh đưa vào trong miệng: "Ân, Rất ngon Thẩm Thẩm tài làm bánh lại tăng cao."
Thẩm Thẩm đứng sau quầy hàng gỗ, trên đó còn có bánh bao, đủ loại bánh, khói nghi ngút tỏa ra: "Tiểu Đào nha, miệng lưỡi trơn tru."
Dương Đào cười cười.
Trung niên nam nhân, từ nhà hai nàng đi ra là hai nàng lão cha, mắt hắn không có mù thấy cạnh nhà bản thân, nữ nhân này lại đưa hai nàng đồ ăn.
"Thẩm ngươi lại cho hai nàng bánh, ta không biết phải bồi ngươi ra sao đây." Thẩm Thẩm nghe trung niên nam nhân nói.
Cười nhẹ: "Ngươi không cần lo lắng, hai nàng ta từ nhỏ nuôi dưỡng, các nàng không khác ta hài tử."
Thẩm Thẩm lời nói chính xác, các nàng mẫu thân sinh các nàng, khó sinh mà mất, chính Thẩm Thẩm là người đỡ đầu.
Từ đó coi các nàng như bản thân nữ nhi, đối đáp rất tốt. Trong thôn người nào cũng vậy, một thân một mình một nam tử không có sữa?
Muốn nuôi lớn hai nữ tử hài tử? Ngươi lấy sữa từ kiếm ngươi?
Trung niên nam nhân gãi gãi đầu: "Thẩm Thẩm nói đùa, ta thay ngươi kiếm củi." lão cha hai nàng không có việc gì làm, đều giúp thẩm thẩm lấy củi còn thừa mang bán a!
Thẩm Thẩm không có ai trong nhà, mỗi một mình thẩm thẩm, phu quân sớm vài năm trước qua đời, hài tử bệnh mà chết nên coi hai nàng là hài tử.
Chăm sóc lớn lên.
Thẩm Thẩm hài tử cũng là các nàng quen buộc bạn a, không ngờ ra đi.
Thẩm Thẩm muốn ngăn trung niên nam nhân, nàng quá chậm lão cha đã chạy đi.
Dương Đào: "Thẩm Thẩm, ngươi chẳng lẽ thích nhà ta lão nha cha?"
Thẩm Thẩm mặt đỏ: "Tiểu Đào miệng lưỡi trơn tru?" Dương Đào cười hắc hắc, Thẩm Thẩm không để ý hai nàng, nhanh chóng tiếp khách.
"Đại thẩm cho ta hai bánh bao, với hai cái bánh ngươi vừa đưa Tiểu Anh." Thẩm Thẩm cười cười.
"Tới Tới."
Dương Anh đang nhai ăn bánh, không tồi tuy không có thêm thịt chỉ là bánh bình thường, lại chứa đầy tình cảm không phải chân chính mẫu thân.
Lại chứa đầy tình cảm, không khác mẫu thân các nàng. Dương Anh nhìn lên Thẩm Thẩm tuy nàng không có khuynh đảo chúng sinh người, vẻ mặt đủ nhìn.
Tươi cười đưa đối phương bánh, đối phương trả quan tiền, thật là nàng tốt như vậy phu quân sớm mấy năm đã chết.
Không phải tu luyện người, sớm mấy năm không có nam nhân nhu cầu nàng chịu được sao? Dương Anh bái phục, Dương Anh đang gặm bánh!
Mắt không rời khỏi Thẩm Thẩm, mặc trên mình y phục đỏ, kèm theo đen.
Dương Đào bên cạnh kéo nàng bao nhiêu lần không thấy phản ứng.
"Tỷ tỷ không cần kéo ta."
Dương Đào: "Ngươi phản ứng, ta tưởng ngươi đứng thất thần không muốn phản ứng."
"Nhanh cùng tỷ tỷ về nhà, không làm phiền Thẩm Thẩm bán hàng."
Dương Anh gật gật đầu nhỏ, theo Dương Đào đi vào nhà.
Một bên khác.
Vân Phàm hắn quay trở về, Gặp Tiên Đạo Tông tất cả đều cùng lúc đáp tới, hắn nghi hoặc Tiên Tông từ nơi nào đó đi ra.
Vân Phàm đứng bên trong đại điện nghe vậy, trầm mặc Vô Ngạn đối thủ là Cổ Nhược Ca muốn thua đi?
Chưa đợi Tiên Tông nói xong, Hắc Nhân, Hàn Thuyên, Cổ Hà đi vào, quỳ xuống một chân: "Tham kiến Vân Phàm đại nhân."
"Chúng ta có điều muốn nói, chưởng môn rời đi còn lại..."
Không biết qua bao lâu.
Tiên Tông vẻ mặt kinh ngạc.
"Hóa ra là như vậy, đối phương muốn Vân Phàm tới để giết đại nhân Vân Phàm."
Vân Phàm suy nghĩ cũng đúng, đối phương thả đi Tiên Đạo Tông người còn sống, hắn không tới Vô Nhạn ra tay đầu hàng nhường lại khu vực.
Đối phương vậy mà muốn giết hắn.
Vân Phàm may mắn.
Nhìn lên cao trời đêm tối dần biến mất.
Thái dương dần dần chiếu xuống.
Dương Anh nhanh chóng nhai vài miếng nuốt xuống bụng, cảm giác này có vị giác? Đây là hư ảo tinh thần, hay nàng đã quay về quá khứ? Dương Anh quay đầu nhìn trung niên nam nhân, tay còn đang cầm bát cháo, tay còn lại cầm muỗng gỗ nhìn nàng: " Tiểu Anh gặp truyện gì sao?"
Nghe trung niên nam nhân hỏi, Dương Anh lắc đầu: "Cha ta không có việc gì, ta chỉ là hơi đau đầu."
Trung niên nam nhân vẻ mặt tươi cười, Dương Anh còn nhìn thấy một vài sợi tóc bạc, trung niên nam nhân đưa bát cháo cùng muỗng gỗ cho Dương Đào.
"Tiểu Đào, giúp muội muội ăn, lão cha còn có việc ngươi chăm sóc tốt muội muội." Dương Đào thân ảnh nhỏ nhắn đầu gật gật.
Dương Đào thân ảnh đứng trước giường rơm, nhanh chóng đút cho Dương Anh ăn.
Không qua bao lâu, Thiên Uyên không đúng Dương Anh quen thuộc với thân phận này.
Nàng muốn cứu giúp hắc bào nữ tử, để Vân Phàm hắn nhận lỗi cải cách, thêm vào đó mấy người lạm chức trách, không có bảo vệ tốt Dương Anh Đào thôn.
Dương Đào mang theo bát cháo đi ra ngoài, Dương Anh cố gắng đứng dậy một chân nàng tuy bị đau, vẫn có thể khập khiễng đi ra.
Dù lần đó lão cha có thể chữa trị đi lại thuận tiện, nàng ngã thêm một lần, lại hôn mê mới lâm vào tràng cảnh như vậy.
Dương Anh khó khăn cố gắng đi ra ngoài, nàng vừa đi ra, nhìn tràng cảnh trước mắt ngơ ngác.
Nàng nhà vậy mà gần như vậy, xung quanh đều là bày bán nhà nàng rất gần, giao thương mua bán ở đây?
Dương Anh không rõ mái tóc đen bị gió thổi bay, bên cạnh nàng một trung niên nữ nhân nhìn nàng: "Tiểu Anh nha, ngươi tỉnh qua đây thẩm thẩm cho ngươi đồ ăn."
Trung niên nữ nhân, gọi Thẩm Thẩm là tên hay biệt hiệu nàng không rõ, trong khí ức gọi tên vẫn là Thẩm Thẩm, Dương Anh nhanh chóng từ từ bước ra.
Bước tới thẩm thẩm trước mắt, thẩm thẩm cười cười: "Tiểu Anh ngoan, đây cho ngươi bánh." trung niên nữ nhân mang ra từ áo bánh, đặt lên nàng tay nhỏ.
"Mang đi cùng tiểu Đào ăn, tỷ tỷ ngươi rất tốt giúp chúng ta đây." trung niên nữ nhân vẻ mặt tươi cười, Dương Anh gật đầu: "Thẩm Thẩm đa tạ."
Thẩm thẩm nữ nhân cười cười, nàng không để ý Dương Anh tiếp tục bán bánh, xung quanh có bày bán hàng, có người qua lại bởi Dương Anh Đào thôn.
Là Mộng quốc đi ra Vân Quốc giao thương hàng hóa, cho nên Bạch Anh Đào thôn rất đông đúc người, mấy người nhìn thấy Dương Anh cười cười.
"Tiểu Anh khỏe nha." Rất nhiều trung niên nam nhân, hay nữ nhân thấy nàng đều chào hỏi, Dương Anh gật đầu nàng trong khí ức đều quen mấy người.
Lão cha rất tốt, người trong thôn làng đều rất tốt, Dương Đào đi ra khỏi nhà cũng vui vẻ: "Tiểu Anh, muội chưa khỏi không thể ra ngoài quá xa!"
Dương Anh cách nhà không xa, chỉ đi vài ba bước là tới thẩm thẩm quầy hàng, Dương Đào dễ dàng nhìn thấy: "Tỷ tỷ, Thẩm Thẩm cho ta bánh, ngươi lại đây ta cho ngươi."
Nàng một tay cầm bánh lên ăn, một tay đưa ra trước mắt, Dương Đào thân ảnh tuy không cao lắm, bất quá là mười mấy tuổi đầu hài tử.
Chạy vài bước, bắt lấy bánh đưa vào trong miệng: "Ân, Rất ngon Thẩm Thẩm tài làm bánh lại tăng cao."
Thẩm Thẩm đứng sau quầy hàng gỗ, trên đó còn có bánh bao, đủ loại bánh, khói nghi ngút tỏa ra: "Tiểu Đào nha, miệng lưỡi trơn tru."
Dương Đào cười cười.
Trung niên nam nhân, từ nhà hai nàng đi ra là hai nàng lão cha, mắt hắn không có mù thấy cạnh nhà bản thân, nữ nhân này lại đưa hai nàng đồ ăn.
"Thẩm ngươi lại cho hai nàng bánh, ta không biết phải bồi ngươi ra sao đây." Thẩm Thẩm nghe trung niên nam nhân nói.
Cười nhẹ: "Ngươi không cần lo lắng, hai nàng ta từ nhỏ nuôi dưỡng, các nàng không khác ta hài tử."
Thẩm Thẩm lời nói chính xác, các nàng mẫu thân sinh các nàng, khó sinh mà mất, chính Thẩm Thẩm là người đỡ đầu.
Từ đó coi các nàng như bản thân nữ nhi, đối đáp rất tốt. Trong thôn người nào cũng vậy, một thân một mình một nam tử không có sữa?
Muốn nuôi lớn hai nữ tử hài tử? Ngươi lấy sữa từ kiếm ngươi?
Trung niên nam nhân gãi gãi đầu: "Thẩm Thẩm nói đùa, ta thay ngươi kiếm củi." lão cha hai nàng không có việc gì làm, đều giúp thẩm thẩm lấy củi còn thừa mang bán a!
Thẩm Thẩm không có ai trong nhà, mỗi một mình thẩm thẩm, phu quân sớm vài năm trước qua đời, hài tử bệnh mà chết nên coi hai nàng là hài tử.
Chăm sóc lớn lên.
Thẩm Thẩm hài tử cũng là các nàng quen buộc bạn a, không ngờ ra đi.
Thẩm Thẩm muốn ngăn trung niên nam nhân, nàng quá chậm lão cha đã chạy đi.
Dương Đào: "Thẩm Thẩm, ngươi chẳng lẽ thích nhà ta lão nha cha?"
Thẩm Thẩm mặt đỏ: "Tiểu Đào miệng lưỡi trơn tru?" Dương Đào cười hắc hắc, Thẩm Thẩm không để ý hai nàng, nhanh chóng tiếp khách.
"Đại thẩm cho ta hai bánh bao, với hai cái bánh ngươi vừa đưa Tiểu Anh." Thẩm Thẩm cười cười.
"Tới Tới."
Dương Anh đang nhai ăn bánh, không tồi tuy không có thêm thịt chỉ là bánh bình thường, lại chứa đầy tình cảm không phải chân chính mẫu thân.
Lại chứa đầy tình cảm, không khác mẫu thân các nàng. Dương Anh nhìn lên Thẩm Thẩm tuy nàng không có khuynh đảo chúng sinh người, vẻ mặt đủ nhìn.
Tươi cười đưa đối phương bánh, đối phương trả quan tiền, thật là nàng tốt như vậy phu quân sớm mấy năm đã chết.
Không phải tu luyện người, sớm mấy năm không có nam nhân nhu cầu nàng chịu được sao? Dương Anh bái phục, Dương Anh đang gặm bánh!
Mắt không rời khỏi Thẩm Thẩm, mặc trên mình y phục đỏ, kèm theo đen.
Dương Đào bên cạnh kéo nàng bao nhiêu lần không thấy phản ứng.
"Tỷ tỷ không cần kéo ta."
Dương Đào: "Ngươi phản ứng, ta tưởng ngươi đứng thất thần không muốn phản ứng."
"Nhanh cùng tỷ tỷ về nhà, không làm phiền Thẩm Thẩm bán hàng."
Dương Anh gật gật đầu nhỏ, theo Dương Đào đi vào nhà.
Một bên khác.
Vân Phàm hắn quay trở về, Gặp Tiên Đạo Tông tất cả đều cùng lúc đáp tới, hắn nghi hoặc Tiên Tông từ nơi nào đó đi ra.
Vân Phàm đứng bên trong đại điện nghe vậy, trầm mặc Vô Ngạn đối thủ là Cổ Nhược Ca muốn thua đi?
Chưa đợi Tiên Tông nói xong, Hắc Nhân, Hàn Thuyên, Cổ Hà đi vào, quỳ xuống một chân: "Tham kiến Vân Phàm đại nhân."
"Chúng ta có điều muốn nói, chưởng môn rời đi còn lại..."
Không biết qua bao lâu.
Tiên Tông vẻ mặt kinh ngạc.
"Hóa ra là như vậy, đối phương muốn Vân Phàm tới để giết đại nhân Vân Phàm."
Vân Phàm suy nghĩ cũng đúng, đối phương thả đi Tiên Đạo Tông người còn sống, hắn không tới Vô Nhạn ra tay đầu hàng nhường lại khu vực.
Đối phương vậy mà muốn giết hắn.
Vân Phàm may mắn.
Nhìn lên cao trời đêm tối dần biến mất.
Thái dương dần dần chiếu xuống.
Danh sách chương