Nạp Yến đều hiểu rõ.
Nàng vẫn rõ ràng mọi thứ, dễ dàng nói chuyện đi, cứ như vậy nàng dễ dàng tới Ma Nữ Tông.
Vân Thiên Quốc một nơi nào đó.
Vân Phàm đứng trên cao nhìn xuống, hắc ám nguyên tố bao phủ một cánh rừng, dưới đất thân ảnh nữ tử hiểu rõ Cổ Nhược Ca bên kia tình hình.
Nàng nhanh chóng bước tới, sau lưng bao phủ hơn trăm đầu hắc ám thi quỷ theo sau nàng.
Nàng có thể triệu hồi thêm hắc ám thi quỷ.
Nữ tử thần bí, áo bào đen nhìn lên cao hai thân ảnh băng tinh cùng quang minh.
Vân Phàm trên cao, hắn nhìn xuống dưới tay đưa lên cao: "Xa lạ người, ngươi nên rời đi nơi đây, hắc ám nguyên tố trên người ngươi không phải tốt lành!"
Hắc ám nguyên tố trên người nữ tử thần bí, quá bí ẩn không giống hắc ám nguyên tố hắn từng thấy, Thiên Uyên vẻ mặt càng là nhăn nhó.
Nàng quang minh mẫn cảm hắc ám nguyên tố, đối phương hắc ám nguyên tố còn rất xa lạ làm nàng cảm thấy chán ghét sợ hãi.
Sợ hãi chán ghét, làm nàng không muốn ở gần đối phương tay đưa lên che miệng.
"Ọe."
Vân Phàm quay đầu nhìn lại, thấy Thiên Uyên vẻ mặt nhăn nhó còn nôn ra, nhanh chóng dùng khăn tay lau sạch sẽ, Vân Phàm nghi ngờ nhân sinh.
Chẳng lẽ hắc ám nguyên tố thần bí áo bào đen này, làm Thiên Uyên sư tỷ khó chịu còn nôn Vân Phàm tin tưởng khả năng này nếu không làm sao có việc Thiên Uyên bị nôn? Ngươi nói một cảnh giới cao như vậy, tự nhiên nôn thấy mẫn cảm? Trừ phi đối phương quá mẫn cảm, làm bản thân sợ hãi cùng với chán ghét.
Vân Phàm nhìn Thiên Uyên, Thiên Uyên vẻ mặt khó chịu sắc mặt tái nhợt rõ ràng nàng sợ, cùng với nôn nàng muốn nôn thêm.
Nhanh chóng bay xuống dưới, đứng trên cành cây quay đầu nôn tránh mất hình tượng bản thân, đối phương hắc ám nguyên tố quá mẫn cảm không thể duy trì được bao lâu.
Bây giờ trời tối, càng không rõ nàng tình trạng nôn.
Vân Phàm không cùng nàng nói chuyện. Thiên Uyên vừa đến đã mất đi khả năng chiến đấu.
Từ đầu đến cuối nữ tử này còn chưa nói chuyện? Vân Phàm đáp xuống dưới đất cây xanh xung quanh, còn có khác cây hắn tên chưa từng nghe qua.
Không hổ là huyền huyễn thế giới, hắn xuyên qua ngừng mấy năm, Vân Thiên Quốc khu vực chưa từng đi qua tất cả, hắn nhìn trước mắt xa lạ nữ tử.
Bên trong màn đêm.
Bạch Anh Đào một trong khu rừng nhỏ.
Đây là một tiểu trấn nhỏ, coi như là một huyện Vân Thiên Quốc trong cánh rừng nhiều loại cây khác nhau.
Vân Phàm nhìn xa lạ nữ nhân, từ Ma Nữ Tông đi ra hay từ Phong Ma Sâm Lâm, hắn không rõ muốn đuổi nàng ra khỏi nơi đây, ở đây quá uy hiếp bách tính.
Con dân của hắn.
Đối phương từ đầu vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, Vân Phàm không có tức giận, vẻ mặt tuấn tú, tóc xanh băng vẫn nhìn đối phương đợi trờ một câu trả lời.
"Kẻ xa lạ nên rời khỏi đây, nơi đây không chào đón ngươi."
Hắn lại nói thêm, đối phương màu đen áo bào mở miệng: "Ta kẻ xa lạ?"
Giọng nữ nhân truyền đến, làm Vân Phàm hơi ngạc nhiên vậy mà là nữ nhân. Giọng nói còn mang theo cô độc, lạnh lẽo bị cả đại lục xa lánh.
Cảnh giới đối phương hắn vẫn chưa nhìn ra, Hợp Thể cảnh ngũ giai hắn không có mạnh bao nhiêu, Cổ Nhược Ca xuất hiện đã là Hợp Thể đỉnh phong.
Nên hắn thân thiên mệnh không có được lão thiên ưu ái nhiều.
Nữ tử thần bí giọng nói băng lãnh lại vang lên, kèm theo u buồn chúng sinh xa lãnh: "Ngươi nói ta là kẻ xa lạ? Ta rất là xa lạ sao?"
Vân Phàm không trả lời đối phương, không nhìn rõ đối phương chỉ cảm thấy là một thân phận nữ tử mà thôi, Vân Phàm trước tiện thận trọng.
"Vậy không biết cô nương là?"
"Ha Ha ta là ai ta là ai? Làm sao ta rõ ta làm sao rõ ta làm sao rõ?" giọng nói băng lãnh vẫn như cũ hiện ra, giọng nói chứa đầy u buồn.
Cách không xa Vân Phàm cảm nhận đối phương hắc ám nguyên tố nồng đậm như vậy, cao như vậy luôn đánh về phía hắn, Vân Phàm tay hiện ra một đạo băng tinh.
Ngăn chặn trước mắt hình tròn dần to ra hắc ám nguyên tố nồng đậm, hắc ám nguyên tố đánh đến hình tròn từ quanh thân nàng.
To lên kéo dài tới Vân Phàm trước mắt xông kích ra phía ngoài, một hình to lớn Vân Phàm băng tinh hiện ra lại bị đánh bay.
"Tinh Thông sơ kỳ hắc ám nguyên tố."
Trên cây Thiên Uyên ọe ọe nơi.
Nàng thấy đạo hắc ám nguyên tố tới, nhanh chóng quang minh đánh bay hắc ám nguyên tố, thở dài một hơi vẫn là dễ dàng thoát.
Nàng không thể nôn, vẻ mặt chán ghét nổi một ít gân xanh liền tốt, không thể nôn thêm thức ăn nào nào nàng ăn nôn đều hết ra, còn có thể nôn thêm sao?
Không thể nào.
Thiên Uyên nhanh chóng đi tới đỡ lấy Vân Phàm bị đánh dính trên cây xanh, nhìn giọng nói băng lãnh, u buồn chúng sinh xa lánh.
Đối phương không phải là Ma Nữ Tông nàng đã đoán được: "Cô nương có thể nhớ ra bản thân là con dân nước nào sao?"
Hắc bào nữ tử nhìn quang minh nguyên tố: "Ta chán ghét, chán ghét...chán ghét ngươi ngươi ngươi."
"Ta là con dân...ta là con dân." nữ tử giống như đau đầu một dạng quỳ xuống đất hai tay ôm đầu: "Cha, Mẹ? Bạch Anh Đào."
"Ngươi là con dân Vân Thiên Quốc, là Bạch Anh Đào huyện nhỏ này người, ngươi tới đây tìm cha mẹ sao?"
Hắc bào nữ tử không nghe lời Thiên Uyên nàng nói, quỳ trên đất miệng không ngừng lẩm bẩm: "Mẹ chết... Cha? Bạch Anh Đào thôn người đều chết không còn ai sống sót."
"Vân Quốc không... Không không có trợ giúp dân... Dân làng chết ta.. Ta tới báo thù thù." Thiên Uyên Vân Phàm nghe vậy hiểu đại khái, Bạch Anh Đào gần Phong Ma Sâm Lâm tuy có bức tường.
Yêu thú vẫn có thể đi ra từ Mộng Quốc, bởi Mộng quốc không có xây dựng tường rào ngăn cản giống như Vân Quốc nên Phong Ma Sâm Lâm có thể đi ra từ đó.
Nữ tử này thuộc Bạch Anh Đào thôn giờ đây là huyện, Bạch Anh Đào còn là thôn là vài năm trước đây yêu thú từng tập kích Vân Phàm hắn sao không rõ.
Trừ phi có dưới chướng Vân Thiên Quốc, đại nhân vật thành nhỏ không ra tay, Vân Phàm cắn chặt răng cải cách của hắn vẫn có thiếu sót.
Làm sao có thể quên.
Vân Phàm cúi đầu: "Cô nương là tại hạ cải cách sai sót, thành chủ các nơi vẫn còn sai lầm ta sẽ thay đổi giết chết tham quan người!"
Vân Phàm biết, bản thân không thể làm nữ tử trước mắt vui vẻ được, gia đình ngươi thôn làng ngươi bị yêu thú diệt thành gần đó lại không đi ra cứu giúp?
Ngươi không chán ghét nơi này sao? Nàng trước khi chết, chán ghét phải cao như nào, mới có thể hình thành hắc ám nguyên tố cao như vậy.
Nàng vẫn rõ ràng mọi thứ, dễ dàng nói chuyện đi, cứ như vậy nàng dễ dàng tới Ma Nữ Tông.
Vân Thiên Quốc một nơi nào đó.
Vân Phàm đứng trên cao nhìn xuống, hắc ám nguyên tố bao phủ một cánh rừng, dưới đất thân ảnh nữ tử hiểu rõ Cổ Nhược Ca bên kia tình hình.
Nàng nhanh chóng bước tới, sau lưng bao phủ hơn trăm đầu hắc ám thi quỷ theo sau nàng.
Nàng có thể triệu hồi thêm hắc ám thi quỷ.
Nữ tử thần bí, áo bào đen nhìn lên cao hai thân ảnh băng tinh cùng quang minh.
Vân Phàm trên cao, hắn nhìn xuống dưới tay đưa lên cao: "Xa lạ người, ngươi nên rời đi nơi đây, hắc ám nguyên tố trên người ngươi không phải tốt lành!"
Hắc ám nguyên tố trên người nữ tử thần bí, quá bí ẩn không giống hắc ám nguyên tố hắn từng thấy, Thiên Uyên vẻ mặt càng là nhăn nhó.
Nàng quang minh mẫn cảm hắc ám nguyên tố, đối phương hắc ám nguyên tố còn rất xa lạ làm nàng cảm thấy chán ghét sợ hãi.
Sợ hãi chán ghét, làm nàng không muốn ở gần đối phương tay đưa lên che miệng.
"Ọe."
Vân Phàm quay đầu nhìn lại, thấy Thiên Uyên vẻ mặt nhăn nhó còn nôn ra, nhanh chóng dùng khăn tay lau sạch sẽ, Vân Phàm nghi ngờ nhân sinh.
Chẳng lẽ hắc ám nguyên tố thần bí áo bào đen này, làm Thiên Uyên sư tỷ khó chịu còn nôn Vân Phàm tin tưởng khả năng này nếu không làm sao có việc Thiên Uyên bị nôn? Ngươi nói một cảnh giới cao như vậy, tự nhiên nôn thấy mẫn cảm? Trừ phi đối phương quá mẫn cảm, làm bản thân sợ hãi cùng với chán ghét.
Vân Phàm nhìn Thiên Uyên, Thiên Uyên vẻ mặt khó chịu sắc mặt tái nhợt rõ ràng nàng sợ, cùng với nôn nàng muốn nôn thêm.
Nhanh chóng bay xuống dưới, đứng trên cành cây quay đầu nôn tránh mất hình tượng bản thân, đối phương hắc ám nguyên tố quá mẫn cảm không thể duy trì được bao lâu.
Bây giờ trời tối, càng không rõ nàng tình trạng nôn.
Vân Phàm không cùng nàng nói chuyện. Thiên Uyên vừa đến đã mất đi khả năng chiến đấu.
Từ đầu đến cuối nữ tử này còn chưa nói chuyện? Vân Phàm đáp xuống dưới đất cây xanh xung quanh, còn có khác cây hắn tên chưa từng nghe qua.
Không hổ là huyền huyễn thế giới, hắn xuyên qua ngừng mấy năm, Vân Thiên Quốc khu vực chưa từng đi qua tất cả, hắn nhìn trước mắt xa lạ nữ tử.
Bên trong màn đêm.
Bạch Anh Đào một trong khu rừng nhỏ.
Đây là một tiểu trấn nhỏ, coi như là một huyện Vân Thiên Quốc trong cánh rừng nhiều loại cây khác nhau.
Vân Phàm nhìn xa lạ nữ nhân, từ Ma Nữ Tông đi ra hay từ Phong Ma Sâm Lâm, hắn không rõ muốn đuổi nàng ra khỏi nơi đây, ở đây quá uy hiếp bách tính.
Con dân của hắn.
Đối phương từ đầu vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, Vân Phàm không có tức giận, vẻ mặt tuấn tú, tóc xanh băng vẫn nhìn đối phương đợi trờ một câu trả lời.
"Kẻ xa lạ nên rời khỏi đây, nơi đây không chào đón ngươi."
Hắn lại nói thêm, đối phương màu đen áo bào mở miệng: "Ta kẻ xa lạ?"
Giọng nữ nhân truyền đến, làm Vân Phàm hơi ngạc nhiên vậy mà là nữ nhân. Giọng nói còn mang theo cô độc, lạnh lẽo bị cả đại lục xa lánh.
Cảnh giới đối phương hắn vẫn chưa nhìn ra, Hợp Thể cảnh ngũ giai hắn không có mạnh bao nhiêu, Cổ Nhược Ca xuất hiện đã là Hợp Thể đỉnh phong.
Nên hắn thân thiên mệnh không có được lão thiên ưu ái nhiều.
Nữ tử thần bí giọng nói băng lãnh lại vang lên, kèm theo u buồn chúng sinh xa lãnh: "Ngươi nói ta là kẻ xa lạ? Ta rất là xa lạ sao?"
Vân Phàm không trả lời đối phương, không nhìn rõ đối phương chỉ cảm thấy là một thân phận nữ tử mà thôi, Vân Phàm trước tiện thận trọng.
"Vậy không biết cô nương là?"
"Ha Ha ta là ai ta là ai? Làm sao ta rõ ta làm sao rõ ta làm sao rõ?" giọng nói băng lãnh vẫn như cũ hiện ra, giọng nói chứa đầy u buồn.
Cách không xa Vân Phàm cảm nhận đối phương hắc ám nguyên tố nồng đậm như vậy, cao như vậy luôn đánh về phía hắn, Vân Phàm tay hiện ra một đạo băng tinh.
Ngăn chặn trước mắt hình tròn dần to ra hắc ám nguyên tố nồng đậm, hắc ám nguyên tố đánh đến hình tròn từ quanh thân nàng.
To lên kéo dài tới Vân Phàm trước mắt xông kích ra phía ngoài, một hình to lớn Vân Phàm băng tinh hiện ra lại bị đánh bay.
"Tinh Thông sơ kỳ hắc ám nguyên tố."
Trên cây Thiên Uyên ọe ọe nơi.
Nàng thấy đạo hắc ám nguyên tố tới, nhanh chóng quang minh đánh bay hắc ám nguyên tố, thở dài một hơi vẫn là dễ dàng thoát.
Nàng không thể nôn, vẻ mặt chán ghét nổi một ít gân xanh liền tốt, không thể nôn thêm thức ăn nào nào nàng ăn nôn đều hết ra, còn có thể nôn thêm sao?
Không thể nào.
Thiên Uyên nhanh chóng đi tới đỡ lấy Vân Phàm bị đánh dính trên cây xanh, nhìn giọng nói băng lãnh, u buồn chúng sinh xa lánh.
Đối phương không phải là Ma Nữ Tông nàng đã đoán được: "Cô nương có thể nhớ ra bản thân là con dân nước nào sao?"
Hắc bào nữ tử nhìn quang minh nguyên tố: "Ta chán ghét, chán ghét...chán ghét ngươi ngươi ngươi."
"Ta là con dân...ta là con dân." nữ tử giống như đau đầu một dạng quỳ xuống đất hai tay ôm đầu: "Cha, Mẹ? Bạch Anh Đào."
"Ngươi là con dân Vân Thiên Quốc, là Bạch Anh Đào huyện nhỏ này người, ngươi tới đây tìm cha mẹ sao?"
Hắc bào nữ tử không nghe lời Thiên Uyên nàng nói, quỳ trên đất miệng không ngừng lẩm bẩm: "Mẹ chết... Cha? Bạch Anh Đào thôn người đều chết không còn ai sống sót."
"Vân Quốc không... Không không có trợ giúp dân... Dân làng chết ta.. Ta tới báo thù thù." Thiên Uyên Vân Phàm nghe vậy hiểu đại khái, Bạch Anh Đào gần Phong Ma Sâm Lâm tuy có bức tường.
Yêu thú vẫn có thể đi ra từ Mộng Quốc, bởi Mộng quốc không có xây dựng tường rào ngăn cản giống như Vân Quốc nên Phong Ma Sâm Lâm có thể đi ra từ đó.
Nữ tử này thuộc Bạch Anh Đào thôn giờ đây là huyện, Bạch Anh Đào còn là thôn là vài năm trước đây yêu thú từng tập kích Vân Phàm hắn sao không rõ.
Trừ phi có dưới chướng Vân Thiên Quốc, đại nhân vật thành nhỏ không ra tay, Vân Phàm cắn chặt răng cải cách của hắn vẫn có thiếu sót.
Làm sao có thể quên.
Vân Phàm cúi đầu: "Cô nương là tại hạ cải cách sai sót, thành chủ các nơi vẫn còn sai lầm ta sẽ thay đổi giết chết tham quan người!"
Vân Phàm biết, bản thân không thể làm nữ tử trước mắt vui vẻ được, gia đình ngươi thôn làng ngươi bị yêu thú diệt thành gần đó lại không đi ra cứu giúp?
Ngươi không chán ghét nơi này sao? Nàng trước khi chết, chán ghét phải cao như nào, mới có thể hình thành hắc ám nguyên tố cao như vậy.
Danh sách chương