Hai mươi lăm tuyển thủ lại thúc ngựa lao đi.
Qua thêm hai chướng ngại vật nữa thì bầy chi sẽ thứ hai cũng được thả ra.
Lần này, Tiểu Hổ đã hoàn toàn lấy lại tự tin. Hắn lắp tên, vương cung. Nụ cười treo trên khóe môi vô cùng suất.
Đám người Hiểu My nín thở dõi mắt nhìn.
Mũi tên của Lâm Tiểu Hổ xé gió lao đi. Đầu tên nhọn hoắc, dưới ánh mặt trời phát ra một điểm trắng sáng, xuyên thẳng vào thân ảnh của một con chim sẻ vừa chớp cánh băng qua.
Mũi tên mang theo con chim sẽ xấu số xuyên thủng thân thể con chim sẻ thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi thứ năm. Sức nặng của mấy chú chim không làm ảnh hưởng tới tốc độ của mũi tên. Nó vẫn dũng mãnh thẳng tắp tiến lên, rồi xỏ xuyên vào thân hình nhỏ bé của năm con chim sẽ bay thẳng hàng khác nữa.
A…
Trong đám khán giả, có người phát hiện được điều kì lạ, sợ hãi hét lên. Mấy người Hiểu My chỉ khẽ cong khóe môi. Họ rất tự tin vào bản lĩnh của Tiểu Hổ. Mặc dù thằng bé còn nhỏ tuổi, nhưng theo Hiểu My và Hàn Tử Liệt lăn lộn cả một thập kỷ. Bản lĩnh nào cần học, tri thức nào cần ghi nhớ… thằng bé đều đã học, đã nhớ.
Tiểu Hổ giương cung, tập trung nhìn đàn chim sẻ. Mỗi mũi tên của hắn bắn ra lúc này đều xuyên thủng từ mười con trở lên. Đám tuyển thủ cùng thi với hắn xanh mặt nhìn. Tên nào lá gan nhỏ một chút thì há mồm rồi đơ luôn. Người nào tâm trí kiên định thì vội vã bắn tên, ít nhiều gì cũng không thể để Lâm Hổ một mình đoạt đi vinh quang.
Thậm chí, có kẻ còn chơi đểu. Hắn nhìn thấy Tiểu Hổ “đại triển thần tên” như thế nên sinh lòng ganh ghét. “ăn không được thì phá cho hôi”. Hắn âm mưu bắn chệch hướng mũi tên của Tiểu Hổ nhà ta. Ai ngờ, tốc độ mũi tên của Tiểu Hổ quá nhanh. Kế hoạch xấu xa bị dập tắt từ trong trứng nước.
Với thành tích khoa trương như thế, Lâm Tiểu Hổ dễ dàng đoạt được ngôi vị cao nhất trong năm thứ hạng đầu tiên. Lúc hắn ôm theo mười mấy mũi tên găm đầy xác chim sẽ trở lại, hai mắt híp thành một đường cong.
Bốn vị trí còn lại, hết hai vị trí thuộc về những gương mặt quen thuộc. Bởi vì người ở vị trí thứ hai là Vũ Quang, người ở vị trí thứ ba là Kiều Phong. Hai người còn lại là hai con hắc mã mới toanh. Hai kẻ này là hai huynh đệ thợ săn đến từ một đảo nhỏ trực thuộc.
Vòng thi đấu thứ hai kết thúc. Các tuyển thủ được nghỉ ngơi ba canh giờ. Bởi vì, đợi đến lúc trăng lên cao sẽ thi đấu cuối cùng ở khu vực thứ ba mới chính thức bắt đầu.
Quảng trường thi đấu rất rộng nên rất nhiều người lựa chọn nghỉ ngơi tại chỗ. Chỉ có các gia tộc lớn tại Mẫu Đan Thành mới dẫn người trở về. Nhóm bốn người Hiểu My tất nhiên lựa chọn ở lại. Bọn họ lựa chọn một nơi có bóng râm, trải ra một tấm thảm dày rồi bày ra trà rượu, điểm tâm, trái cây đủ loại.
Thạch Sa nhóm lửa, nướng chim sẻ - thành quả lao động của Tiểu Hổ. Đám người gần đó thấy vậy, vẻ mặt ngập tràn hâm mộ.
Lúc chim sẻ trên bếp lửa dã chiến phát ra mùi thơm. Đoàn người của Hiểu My bất ngờ đón tiếp một vị khách không mời mà tới.
Lê Minh Khôi mang theo hai vò rượu lớn hùng hổ tiến tới. Nụ cười tươi rói trên gương mặt đỏ như Quan Công của hắn khiến cho người khác cảm thấy có chút dữ tợn. Hắn hướng đám người Hiểu My, nhiệt tình lên tiếng:
- Chư vị có phiền nếu tại hạ cũng muốn xin gia nhập? - Mời!
Hàn Tử Liệt vươn tay, mời Lê Minh Khôi tiến vào địa bàn của mình.
Lê Minh Khôi đặt hai vò rượu xuống mặt thảm, khiêm tốn giới thiệu:
- Đây là Đào hoa tửu của Đào Hoa Đảo.
- À, Đào hoa tửu, là danh tửu của Đảo Đào hoa. Đại huynh thật có lòng.
Hàn Tử Liệt thật lòng khen. Mặc dù hắn là chiến thần của Tử Vân Quốc, nhưng mà danh tiếng của Đào Hoa Tửu của Liên Hoa Quốc cũng đã nghe qua.
Lê Minh Khôi tính tình hào sảng, thẳng thắng, nhiệt tình... rất được lòng mấy người Hiểu My, Hàn Tử Liệt. Vị tiêu sư của Tiêu cục Kim Nguyên không mất bao lâu thời gian đã có thể nhanh chóng hòa đồng vào tập thể. Cùng Thạch Sa xưng huynh gọi đệ, chén chú chén anh.
Hàn Tử Liệt và Trần Hiểu My ngồi một bên thưởng thức rượu ngon, thỉnh thoảng cũng chen vào vài tiếng góp vui. Lâm Tiểu Hổ mặc dù vui vẻ nhưng cũng chẳng dám uống say. Hắn phải giữ tỉnh táo để còn tham dự vòng thi đấu thứ ba vào lúc tối. Thấy Lê Minh Khôi thoải mái uống, hắn tò mò hỏi:
- Lê đại ca, huynh không tham gia trận thi đấu trên thuyền à?
- Thi chứ. Nhưng mà tài nghệ của ta còn thiếu một chút. Dù sao cũng rất khó để giành lấy năm vị trí đầu. Chi bằng cứ buông xuống. Hiếm lắm mới có dịp cùng mọi người hội ngộ. Để lỡ thời điểm này mới là hối hận về sau a.
- Nói hay lắm! Cạn!
Hàn Tử Liệt nâng bát rượu, sảng khoái cạn chén với Lê tiêu sư. Hiểu My nhìn bọ họ mỉm cười. Trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, quả nhiên, đàn ông luôn là “thánh” trong nghệ thuật giao tiếp trên bàn nhậu.
Nhớ lại những tháng sinh viên ở hiện đại. Lớp đại học công nghệ thông tin của cô nàng có bảy mươi người. Trong đó hơn 60 là nam sinh. Mỗ nữ là một trong những bông hoa hiếm hoi giữa rừng đại thụ.
Mặc dù thành tích cũng khá, nhưng mà ngoại hình “khiêm tốn” nên lúc nào cũng “tàng tàng”, nhìn bọn “mày râu nhẵn nhụi” học thì ít, chơi thì nhiều nhưng mà điểm số lúc nào cũng trên 5, khiến cô nàng đau lòng không thể tả. Bọn họ hơn cô nàng ở chỗ, biết giao lưu trên bàn nhậu với giáo sư a.
Ở đời không phải lúc nào cũng "xuôi chèo mát mái". Nhưng mà ai giao tiếp khéo thì cơ hội thành công đã gấp rưỡi người thường.
- Sư phụ, người nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?
Lâm Tiểu Hổ thấy sư phụ im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào chung rượu trên tay thì tò mò hỏi.
- À không, ta chỉ đang nhớ lại một vài chuyện cũ.
Hiểu My trả lời Tiểu Hổ rồi quay sang nhìn Lê Minh Khôi đã ngà ngà say.
- Lê huynh thương pháp rất khá. Nếu như có được vũ khí tốt thì trận đấu khi nãy đã không thua.
- Trần sư phụ quá khen. Ha ha.
Lê Minh Khôi cười đáp. Hắn lăn lộn trên giang hồ mấy mươi năm, mặc dù biết bản thân mình võ công không tệ, nhưng so với những cao thủ đã thành danh thì quả thật còn kém xa. Huống hồ chi, một tiêu sư nhỏ nhoi của tiêu cục Kim Nguyên, sao có thể so bì với các công tử thế gia. Vũ khí tốt ai cũng muốn, nhưng phải có đủ tài lực thì mới được a.
Hiểu My thấy hắn nói thế cũng không tiếp tục. Bèo nước gặp nhau, nếu như đối phương là một trong các huynh đệ, đồng bọn của mình, mỗ nữ đã nhấc tay chi lao, dù ép cũng phải khiến cho đối phương đổi vũ khí cho bằng được.
Trong khi mấy người Hiểu My đang vui vẻ bên này thì ở phía đối diện xa xa. Đám tuyển thủ thi đấu vòng thứ ba ở lại cũng đang huyên náo ầm vang. Bọn họ đang cá cược 5 vị trí đầu bảng của trận khảo hạch thủy chiến tiếp theo. Ba cái tên Lâm Hổ và Vũ Quang, Kiều Phong được đặt cược không ít.
Hiểu My quăng cho Thạch Sa một túi lớn ngân lượng, bảo hắn cược cho Tiểu Hổ. Hàn Tử Liệt và Lê Minh Khôi thấy thế cũng góp phần, giao tài sản cho người dẫn đường đặt cược dùm.
Lâm Tiểu Hổ thấy thế, bất đắc dĩ cười trừ. Thái độ vừa nghiêm túc, vừa thành khẩn cất tiếng:
- Như thế này, áp lực quá à nha!
- Tiểu Hổ. Tiền đưa đến cửa không lấy thì uổng phí quá rồi.
Hiểu My hờ hững đáp.
- Nhưng sư phụ, người cũng đâu thiếu tí bạc này đâu a.
Hiểu My quay sang, gõ vào đầu nó: - Tích gió thành bão. Thịt muỗi cũng là thịt a. Huống chi, ta thật sự rất nghèo.
Lâm Tiểu Hổ: “…”
Hàn Tử Liệt: “…”
Lâm Tiểu Hổ bị sư phụ giáo huấn. Thái độ nhận sai thấy rõ. Tiếp theo, thằng nhóc lớn này tự lấy bạc của bản thân, đi theo Thạch Sa, đặt cược cho chính mình.
Hiểu My nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, trong lòng cười ngất. Có đồ đệ ngây thơ, ngoan ngoãn, người làm sư phụ như cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng. (^-^)
…………………………………………………………………….
Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Quảng trường lớn mỗi lúc mỗi đông. Các thế gia cũng lần lượt trở lại.
Khi trăng lên cao, trong sự chờ đợi của tất cả mọi người. Vòng thi đấu thứ ba chính thức bắt đầu.
Cái hay của Giải thi đấu tuyển chọn người tài tại Liên Hoa Quốc lần này, đó là dù cho người đăng ký dự thi đông tới đâu thì họ cũng chỉ tổ chức trong vỏn vẹn một ngày. Sáng đấu võ, trưa bắn cung, tối đánh thủy chiến… thời gian phân bố rất hợp lý, chuẩn bị lại kỹ càng. Tóm lại, nhận xét của Hiểu My đối với ban tổ chức chỉ có thể hình dung bằng hai từ: “chuyên nghiệp”.
Lâm Tiểu Hổ nhanh chóng tạm biệt sư phụ rồi cùng Lê Minh Khôi chạy tới vị trí của mình. Bọn họ phải bốc thăm thứ tự và nghe thông báo về nội dung của vòng thi cuối.
Trên mặt hồ nhân tạo, sóng gợn nhấp nhô. Giữa hồ trôi nổi vô số khúc gỗ nhỏ. Cuối hồ, nơi thông với cửa biển là một chiếc thuyền nan nho nhỏ, trống lốc trống lơ, chẳng một mái chèo.
………………………………………………………………………
Sáng tác mới của ta:
MƯỢN MỘT BỜ VAI
Ta chưa nghe mùa xuân về gõ cửa
Dẫu mai vàng đã héo úa từ lâu
Trở bàn tay nghe mưa gió giăng sầu
Hồn tê tái giữa muôn chiều ấm lạnh.
Đời u mê giữa trăm bề bất hạnh
Cố mỉm cười mà lệ thấm tràn mi
Đâu hành trình? Đâu là lối ta đi?
Hành trang có nặng ân tình thế thái?
Ta âu lo, ta ngập tràn sợ hãi
Đêm lặng thầm, soi bóng đếm tàn canh
Nửa vầng trăng tô điểm dáng mong manh
Ngọn tre vút bóng câu vào cửa sổ.
Cứ mãi nghe vì đời là bể khổ
Cứ vẫy vùng rồi đau đớn toàn thân
Ta ước ao hạnh phúc sẽ thật gần
Khi ngoảnh lại, nợ nần sờn vai áo.
Ai có thương ta nửa đời giông bão
Xin vai gầy làm bến tựa đêm nay…
Qua thêm hai chướng ngại vật nữa thì bầy chi sẽ thứ hai cũng được thả ra.
Lần này, Tiểu Hổ đã hoàn toàn lấy lại tự tin. Hắn lắp tên, vương cung. Nụ cười treo trên khóe môi vô cùng suất.
Đám người Hiểu My nín thở dõi mắt nhìn.
Mũi tên của Lâm Tiểu Hổ xé gió lao đi. Đầu tên nhọn hoắc, dưới ánh mặt trời phát ra một điểm trắng sáng, xuyên thẳng vào thân ảnh của một con chim sẻ vừa chớp cánh băng qua.
Mũi tên mang theo con chim sẽ xấu số xuyên thủng thân thể con chim sẻ thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi thứ năm. Sức nặng của mấy chú chim không làm ảnh hưởng tới tốc độ của mũi tên. Nó vẫn dũng mãnh thẳng tắp tiến lên, rồi xỏ xuyên vào thân hình nhỏ bé của năm con chim sẽ bay thẳng hàng khác nữa.
A…
Trong đám khán giả, có người phát hiện được điều kì lạ, sợ hãi hét lên. Mấy người Hiểu My chỉ khẽ cong khóe môi. Họ rất tự tin vào bản lĩnh của Tiểu Hổ. Mặc dù thằng bé còn nhỏ tuổi, nhưng theo Hiểu My và Hàn Tử Liệt lăn lộn cả một thập kỷ. Bản lĩnh nào cần học, tri thức nào cần ghi nhớ… thằng bé đều đã học, đã nhớ.
Tiểu Hổ giương cung, tập trung nhìn đàn chim sẻ. Mỗi mũi tên của hắn bắn ra lúc này đều xuyên thủng từ mười con trở lên. Đám tuyển thủ cùng thi với hắn xanh mặt nhìn. Tên nào lá gan nhỏ một chút thì há mồm rồi đơ luôn. Người nào tâm trí kiên định thì vội vã bắn tên, ít nhiều gì cũng không thể để Lâm Hổ một mình đoạt đi vinh quang.
Thậm chí, có kẻ còn chơi đểu. Hắn nhìn thấy Tiểu Hổ “đại triển thần tên” như thế nên sinh lòng ganh ghét. “ăn không được thì phá cho hôi”. Hắn âm mưu bắn chệch hướng mũi tên của Tiểu Hổ nhà ta. Ai ngờ, tốc độ mũi tên của Tiểu Hổ quá nhanh. Kế hoạch xấu xa bị dập tắt từ trong trứng nước.
Với thành tích khoa trương như thế, Lâm Tiểu Hổ dễ dàng đoạt được ngôi vị cao nhất trong năm thứ hạng đầu tiên. Lúc hắn ôm theo mười mấy mũi tên găm đầy xác chim sẽ trở lại, hai mắt híp thành một đường cong.
Bốn vị trí còn lại, hết hai vị trí thuộc về những gương mặt quen thuộc. Bởi vì người ở vị trí thứ hai là Vũ Quang, người ở vị trí thứ ba là Kiều Phong. Hai người còn lại là hai con hắc mã mới toanh. Hai kẻ này là hai huynh đệ thợ săn đến từ một đảo nhỏ trực thuộc.
Vòng thi đấu thứ hai kết thúc. Các tuyển thủ được nghỉ ngơi ba canh giờ. Bởi vì, đợi đến lúc trăng lên cao sẽ thi đấu cuối cùng ở khu vực thứ ba mới chính thức bắt đầu.
Quảng trường thi đấu rất rộng nên rất nhiều người lựa chọn nghỉ ngơi tại chỗ. Chỉ có các gia tộc lớn tại Mẫu Đan Thành mới dẫn người trở về. Nhóm bốn người Hiểu My tất nhiên lựa chọn ở lại. Bọn họ lựa chọn một nơi có bóng râm, trải ra một tấm thảm dày rồi bày ra trà rượu, điểm tâm, trái cây đủ loại.
Thạch Sa nhóm lửa, nướng chim sẻ - thành quả lao động của Tiểu Hổ. Đám người gần đó thấy vậy, vẻ mặt ngập tràn hâm mộ.
Lúc chim sẻ trên bếp lửa dã chiến phát ra mùi thơm. Đoàn người của Hiểu My bất ngờ đón tiếp một vị khách không mời mà tới.
Lê Minh Khôi mang theo hai vò rượu lớn hùng hổ tiến tới. Nụ cười tươi rói trên gương mặt đỏ như Quan Công của hắn khiến cho người khác cảm thấy có chút dữ tợn. Hắn hướng đám người Hiểu My, nhiệt tình lên tiếng:
- Chư vị có phiền nếu tại hạ cũng muốn xin gia nhập? - Mời!
Hàn Tử Liệt vươn tay, mời Lê Minh Khôi tiến vào địa bàn của mình.
Lê Minh Khôi đặt hai vò rượu xuống mặt thảm, khiêm tốn giới thiệu:
- Đây là Đào hoa tửu của Đào Hoa Đảo.
- À, Đào hoa tửu, là danh tửu của Đảo Đào hoa. Đại huynh thật có lòng.
Hàn Tử Liệt thật lòng khen. Mặc dù hắn là chiến thần của Tử Vân Quốc, nhưng mà danh tiếng của Đào Hoa Tửu của Liên Hoa Quốc cũng đã nghe qua.
Lê Minh Khôi tính tình hào sảng, thẳng thắng, nhiệt tình... rất được lòng mấy người Hiểu My, Hàn Tử Liệt. Vị tiêu sư của Tiêu cục Kim Nguyên không mất bao lâu thời gian đã có thể nhanh chóng hòa đồng vào tập thể. Cùng Thạch Sa xưng huynh gọi đệ, chén chú chén anh.
Hàn Tử Liệt và Trần Hiểu My ngồi một bên thưởng thức rượu ngon, thỉnh thoảng cũng chen vào vài tiếng góp vui. Lâm Tiểu Hổ mặc dù vui vẻ nhưng cũng chẳng dám uống say. Hắn phải giữ tỉnh táo để còn tham dự vòng thi đấu thứ ba vào lúc tối. Thấy Lê Minh Khôi thoải mái uống, hắn tò mò hỏi:
- Lê đại ca, huynh không tham gia trận thi đấu trên thuyền à?
- Thi chứ. Nhưng mà tài nghệ của ta còn thiếu một chút. Dù sao cũng rất khó để giành lấy năm vị trí đầu. Chi bằng cứ buông xuống. Hiếm lắm mới có dịp cùng mọi người hội ngộ. Để lỡ thời điểm này mới là hối hận về sau a.
- Nói hay lắm! Cạn!
Hàn Tử Liệt nâng bát rượu, sảng khoái cạn chén với Lê tiêu sư. Hiểu My nhìn bọ họ mỉm cười. Trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, quả nhiên, đàn ông luôn là “thánh” trong nghệ thuật giao tiếp trên bàn nhậu.
Nhớ lại những tháng sinh viên ở hiện đại. Lớp đại học công nghệ thông tin của cô nàng có bảy mươi người. Trong đó hơn 60 là nam sinh. Mỗ nữ là một trong những bông hoa hiếm hoi giữa rừng đại thụ.
Mặc dù thành tích cũng khá, nhưng mà ngoại hình “khiêm tốn” nên lúc nào cũng “tàng tàng”, nhìn bọn “mày râu nhẵn nhụi” học thì ít, chơi thì nhiều nhưng mà điểm số lúc nào cũng trên 5, khiến cô nàng đau lòng không thể tả. Bọn họ hơn cô nàng ở chỗ, biết giao lưu trên bàn nhậu với giáo sư a.
Ở đời không phải lúc nào cũng "xuôi chèo mát mái". Nhưng mà ai giao tiếp khéo thì cơ hội thành công đã gấp rưỡi người thường.
- Sư phụ, người nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?
Lâm Tiểu Hổ thấy sư phụ im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào chung rượu trên tay thì tò mò hỏi.
- À không, ta chỉ đang nhớ lại một vài chuyện cũ.
Hiểu My trả lời Tiểu Hổ rồi quay sang nhìn Lê Minh Khôi đã ngà ngà say.
- Lê huynh thương pháp rất khá. Nếu như có được vũ khí tốt thì trận đấu khi nãy đã không thua.
- Trần sư phụ quá khen. Ha ha.
Lê Minh Khôi cười đáp. Hắn lăn lộn trên giang hồ mấy mươi năm, mặc dù biết bản thân mình võ công không tệ, nhưng so với những cao thủ đã thành danh thì quả thật còn kém xa. Huống hồ chi, một tiêu sư nhỏ nhoi của tiêu cục Kim Nguyên, sao có thể so bì với các công tử thế gia. Vũ khí tốt ai cũng muốn, nhưng phải có đủ tài lực thì mới được a.
Hiểu My thấy hắn nói thế cũng không tiếp tục. Bèo nước gặp nhau, nếu như đối phương là một trong các huynh đệ, đồng bọn của mình, mỗ nữ đã nhấc tay chi lao, dù ép cũng phải khiến cho đối phương đổi vũ khí cho bằng được.
Trong khi mấy người Hiểu My đang vui vẻ bên này thì ở phía đối diện xa xa. Đám tuyển thủ thi đấu vòng thứ ba ở lại cũng đang huyên náo ầm vang. Bọn họ đang cá cược 5 vị trí đầu bảng của trận khảo hạch thủy chiến tiếp theo. Ba cái tên Lâm Hổ và Vũ Quang, Kiều Phong được đặt cược không ít.
Hiểu My quăng cho Thạch Sa một túi lớn ngân lượng, bảo hắn cược cho Tiểu Hổ. Hàn Tử Liệt và Lê Minh Khôi thấy thế cũng góp phần, giao tài sản cho người dẫn đường đặt cược dùm.
Lâm Tiểu Hổ thấy thế, bất đắc dĩ cười trừ. Thái độ vừa nghiêm túc, vừa thành khẩn cất tiếng:
- Như thế này, áp lực quá à nha!
- Tiểu Hổ. Tiền đưa đến cửa không lấy thì uổng phí quá rồi.
Hiểu My hờ hững đáp.
- Nhưng sư phụ, người cũng đâu thiếu tí bạc này đâu a.
Hiểu My quay sang, gõ vào đầu nó: - Tích gió thành bão. Thịt muỗi cũng là thịt a. Huống chi, ta thật sự rất nghèo.
Lâm Tiểu Hổ: “…”
Hàn Tử Liệt: “…”
Lâm Tiểu Hổ bị sư phụ giáo huấn. Thái độ nhận sai thấy rõ. Tiếp theo, thằng nhóc lớn này tự lấy bạc của bản thân, đi theo Thạch Sa, đặt cược cho chính mình.
Hiểu My nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, trong lòng cười ngất. Có đồ đệ ngây thơ, ngoan ngoãn, người làm sư phụ như cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng. (^-^)
…………………………………………………………………….
Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Quảng trường lớn mỗi lúc mỗi đông. Các thế gia cũng lần lượt trở lại.
Khi trăng lên cao, trong sự chờ đợi của tất cả mọi người. Vòng thi đấu thứ ba chính thức bắt đầu.
Cái hay của Giải thi đấu tuyển chọn người tài tại Liên Hoa Quốc lần này, đó là dù cho người đăng ký dự thi đông tới đâu thì họ cũng chỉ tổ chức trong vỏn vẹn một ngày. Sáng đấu võ, trưa bắn cung, tối đánh thủy chiến… thời gian phân bố rất hợp lý, chuẩn bị lại kỹ càng. Tóm lại, nhận xét của Hiểu My đối với ban tổ chức chỉ có thể hình dung bằng hai từ: “chuyên nghiệp”.
Lâm Tiểu Hổ nhanh chóng tạm biệt sư phụ rồi cùng Lê Minh Khôi chạy tới vị trí của mình. Bọn họ phải bốc thăm thứ tự và nghe thông báo về nội dung của vòng thi cuối.
Trên mặt hồ nhân tạo, sóng gợn nhấp nhô. Giữa hồ trôi nổi vô số khúc gỗ nhỏ. Cuối hồ, nơi thông với cửa biển là một chiếc thuyền nan nho nhỏ, trống lốc trống lơ, chẳng một mái chèo.
………………………………………………………………………
Sáng tác mới của ta:
MƯỢN MỘT BỜ VAI
Ta chưa nghe mùa xuân về gõ cửa
Dẫu mai vàng đã héo úa từ lâu
Trở bàn tay nghe mưa gió giăng sầu
Hồn tê tái giữa muôn chiều ấm lạnh.
Đời u mê giữa trăm bề bất hạnh
Cố mỉm cười mà lệ thấm tràn mi
Đâu hành trình? Đâu là lối ta đi?
Hành trang có nặng ân tình thế thái?
Ta âu lo, ta ngập tràn sợ hãi
Đêm lặng thầm, soi bóng đếm tàn canh
Nửa vầng trăng tô điểm dáng mong manh
Ngọn tre vút bóng câu vào cửa sổ.
Cứ mãi nghe vì đời là bể khổ
Cứ vẫy vùng rồi đau đớn toàn thân
Ta ước ao hạnh phúc sẽ thật gần
Khi ngoảnh lại, nợ nần sờn vai áo.
Ai có thương ta nửa đời giông bão
Xin vai gầy làm bến tựa đêm nay…
Danh sách chương