Ba chiếc tàu của Hiệp Ninh từ từ rời bến, ngược dòng về phía tây hướng đến Đại La. Chiếc tàu từ từ xa dần trong sự tiếc nuối vô cùng lớn của Hán Bu . Hắn đứng bên cạnh cha mà nhìn theo ngẩn ngơ, tiếc nuối khi vụt mất người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt nhăn nhó nhìn sang cha mà nói.
- " Con không ngờ cha lại hèn nhát đến như vậy . Kẻ địch tới nhà gây sự mà còn để bọn chúng đi như thế, thật không đáng mặt anh hùng."
Đám binh lính nghe vậy thì giật mình, có lẽ ngoài Hán Bu ra không ai dám nói Hán Xâm như vậy. Nếu Hán Bu không phải là con trai độc nhất của Hán Xâm, có lẽ nhát kiếm kia đã lấy đầu hắn rồi. Đương nhiên hổ dữ thì không ăn thịt con, mà còn phải chăm sóc cho đứa con của mình. Hán Xâm thấy tư duy của con mình có vẻ không thâm sâu, bắt đầu quay sang nhìn hắn với nụ cười nửa miệng.
- " ồ, không thả chúng đi thì làm được gì chứ ? Nếu là ngươi , thì ngươi định làm thế nào?"
Hán Bu nhìn theo chiếc thuyền rời xa kia, ánh mắt đầy tiếc nuối , khuôn mặt giận hờn khuấy tay một cái.
- "Cái tên Độc Cô Tởm kia cho dù là tiết độ sứ , nhưng đã lạc vào trấn của chúng ta rồi thì cũng chỉ như một con hổ mắc bẫy mà thôi . Cơ hội này không phải là dễ dàng gì có được, phụ thân lẽ ra phải bắt hắn và ép hắn phải ký cho chúng ta một số thỏa thuận nào đó có lợi cho việc làm ăn mới đúng chứ. Đằng này phụ thân lại cung kính thả hắn đi, hắn về Đại La rồi cũng như hổ trở về rừng, lúc đó sẽ không còn cơ hội nào có thể bắt ép được hắn nữa. Cơ hội trời ban như ngày hôm nay là điều không diễn ra lần thứ hai, phụ thân không thấy tiếc hay sao?"
Hán Bu tiếc nuối kể ra những điều mà lẽ ra có thể đạt được , nhưng vì sự hèn nhát của cha mà mất đi cơ hội quý báu. Hán Xâm ồ lên một tiếng ngạc nhiên, nhìn thằng con ngu ngốc của mình với ánh mắt chế diễu mà hỏi.
- "Người nói là bắt cái tên tiết độ sứ ấy, khống chế bắt hắn phải ký kết cho chúng ta những văn bản có lợi , và ngươi nghĩ ngươi có thể bắt ép được hắn như vậy ư?"
Hán Bu nhìn ánh mắt chế giễu của cha mình, hắn lại càng không hài lòng mà hậm hực nói.
- " Chứ làm sao nữa ? Tên tiết độ sứ ấy tuy rằng nắm 3.000 binh lực trong tay, nhưng ở đây thì hắn chỉ mang theo có hơn chục lính. Lại nói mặc dù hắn có là một võ sư , nhưng không phải phụ thân cũng là một võ sư đấy sao ? Tại sao phụ thân lại sợ hắn chứ? Nếu lúc nãy mà phụ thân thẳng tay cho người bắt trói hắn vào trong, chúng ta có thể sử dụng hắn như một quân cờ để mở rộng địa bàn , dựng lên thế lực phát triển sức mạnh trong tương lai . Đây không phải là một cơ hội trời ban hay sao? Thế mà phụ thân lại để bỏ lỡ như vậy , thật sự quá là đáng tiếc. "
Chung quy lại thì khi con người ta mê mờ một cái gì đó , họ chỉ nghĩ mọi việc theo chiều hướng có lợi cho họ. Hán Bu rất muốn sở hữu mỹ nữ tóc lam xinh đẹp, nên nghỉ theo một chiều hướng nào đó mà hắn có thể sở hữu mỹ nữ ấy, chứ không nhìn nhận thắng được vấn đề. Hán Xâm thì khác, để leo lên được địa vị như ngày hôm nay hắn đã phải trải qua rất nhiều sóng gió cuộc đời. Hán Xâm nhìn thằng con ngu dốt của mình mà quát lên.
- "Đồ ngu , đồ ăn hại , mày câm mẹ cái mồm mày lại đi"
"Bốp..." Hán sâm tức giận vung tay tát vào mặt con một cái "bốp", khuôn mặt đỏ bừng tức giận mà mắng.
- " Ta không ngờ ngươi lại ngu si đần độn dốt nát đến như vậy. Một kế hoạch đần độn dốt nát như vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được sao? Nhà ngươi ăn cái gì mà khôn đến mức độ đấy hả ? Rồi sau này cơ ngơi của ta để lại cho ngươi , chắc chắn sẽ bị hủy diệt dưới bàn tay ngu dốt của ngươi."
Hán Xâm phừng phừng tức giận, đánh mắng thằng con ngu dốt của mình. Hán Bu bị tát vào mặt thì đau lắm , nhưng vẫn không phục , mặt mếu máo nói .
- "Phụ thân nói cái gì vậy, là con sai chỗ nào chứ? Tên tiết độ sứ kia có nắm 3.000 quân, nhưng cũng đâu thể đem quân đánh phá chúng ta được đâu , người sợ cái gì?"
Hán Bu vẫn chưa hiểu cha hắn tức giận chỗ nào. Hán Xâm đã tức giận, nghe vậy càng tức giận hơn, trợn mắt lên.
- " Ngươi thật sự là một cái tên thiếu hiểu biết , ảo tưởng sức mạnh quá rồi. Chúng ta tuy là chủ cái trấn này , nhưng thực sự nói thẳng ra chỉ là một lũ giặc cướp chiếm một vùng đất để làm của riêng, người nghĩ chúng ta thực sự đủ sức lớn mạnh để làm chủ một vùng sao? Chẳng qua vùng đất này quá xa thiên triều, nên đâm ra triều đình chẳng buồn chú ý đến. Nói toẹt ra chúng ta chỉ là những con ếch trốn trong một cái hang xa xôi nào đó, và ẩn mình để có thể sống an toàn khỏi ánh mắt dòm ngó của triều đình. Bây giờ ngươi bắt cái tên tiết độ sứ ấy lại, thì khác nào đánh động cho triều đình biết rằng xứ sở này ngươi đang chiêu binh mãi mã làm loạn. Đến lúc đó triều đình phái quân xuống đánh, thì phải làm sao hả?"
Hán Xâm là một người lớn tuổi , kinh nghiệm sống dày dặn, tự tay hắn gầy dựng lên cơ nghiệp như ngày hôm nay tất nhiên phải có trí tuệ. Hán Bu còn trẻ, lại được thừa hưởng quyền lực từ cha, nên còn rất hiếu thắng. Hắn nghe vậy vẫn không chấp nhận, khuôn mặt mếu máo lắc đầu.
- " phụ thân à , con thấy người đang tự nhát ma mình thì có . Tên Độc Cô Tởm ấy tuy là tiết độ sứ, nhưng rõ ràng là bị triều đình ghẻ lạnh đẩy xuống Phương Nam . Nếu bây giờ chúng ta đừng nói rằng bắt hắn, mà thậm chí giết hắn , có khi còn giúp triều đình trừ được một cái gai trong mắt . Lúc ấy triều đình không những không trách tội, mà còn có khi ban thưởng cho chúng ta..."
-"Đồ ngu, đồ ăn hại.." Hán Xâm không để thằng con mình nói xong, lại vung tay tát vào mặt thằng con một cái nữa, khuôn mặt phừng phừng nổi nóng.
- " Tên Độc Cô Tởm kia dù có bị ghẻ lạnh, thì hắn cũng là một mệnh quan của triều đình, chứ không phải là giặc cướp như chúng ta. Mặc dù hắn bị ghẻ lạnh như ngươi nói, và chúng ta giết hắn là giúp triều đình trừ được cái gai trong mắt, nhưng làm gì có chuyện giặc cướp giết quan lại mà triều đình lại đi ban thưởng cho giặc cướp hả? Ta chắc chắn triều đình sẽ động quân, bởi dù gì hắn cũng là một chức quan tứ phẩm. Việc Độc Cô Tởm bị giết hay không với triều đình không quan trọng, mà vấn đề là một viên quan của triều đình bị giặc cướp bắt giết , đó chính là một cái tát thẳng vào mặt của triều đình. Ngươi có hiểu không hả?"
Hán Bu lúc này ngớ người ra , không nói nữa . Có thể là hắn hiểu được điều gì đó, hoặc có thể vì hắn sợ bị ăn tát mà không dám nói nữa. Hán Xâm đứng chống nạnh nhìn về ba tàu ấy, trừng mắt hậm hực nói tiếp.
- "Để ta nói cho ngươi biết , đừng nói là một chức quan tứ phẩm tiết độ sứ, mà dù là một viên quan cửu phẩm ngươi cũng tuyệt đối không được đụng vào. Thân phận của chúng ta chỉ là một thế lực chặn cướp trên biển, chúng ta tuyệt đối không được đánh động tới triều đình. Ta thực sự cũng không coi tên Độc Cô Tởm ấy ra gì , cái mà ta sợ chính là chạm đến một viên quan của triều đình thôi. Lúc nãy ở trên tàu ngươi dồn hắn vào thế liều mạng, và lỡ như có chuyện gì xảy ra thật, thì tức là một mệnh quan của triều đình đã bị giặc cướp bắt giữ. Đây không phải là chuyện nhỏ, mà là đụng đến danh dự của triều đình . Đến lúc đó hoàng thượng phái quân chinh phạt, thì ngươi nghĩ làm sao? "
Hán Bu lúc này ngớ người ra, ngơ ngác nhìn cha mình . Hắn đã dần hiểu ra điều gì đó , mà Hán Xâm cũng quay sang nhìn thằng con với ánh mắt dịu đi. Hắn không phải là muốn trừng phạt thằng con mình, mà chỉ muốn dạy cho thằng con biết những điều cần biết, để sau này có thể tồn tại trên cuộc đời. Hán Xâm chỉ về ba chiếc thuyền đang đi kia, ánh mắt dúi thẳng vào thằng con mà bảo.
- " Đúng là ở Đại La chỉ có 3.000 quân, không thể làm được gì chúng ta . Nhưng nếu khi chúng ta xúc phạm đến một viên quan của triều đình, thì đừng nói triều đình phái quân tinh nhuệ ở Giang Đông tới, mà chỉ cần phái hai vạn quân ở Hải Nam tràn xuống đây, thì ngươi sống thế nào? Cơ ngơi ta gầy dựng mấy chục năm nay , đến cuối cùng cũng sẽ để là để cho ngươi, Vậy mà hôm nay suýt chút nữa ngươi đã phá hủy tất cả rồi , có biết không?"
Hán Bu lúc này đã hiểu ra mọi chuyện, khuôn mặt xấu hổ không còn phản bác được điều gì nữa. Hán Xâm vẫn chưa dừng lại ở đây, thở dài một tiếng.
- " ngươi suốt ngày chơi bời lêu lổng, không chịu học hành tử tế để nâng cao trí tuệ. Khi mà ta không còn nữa, lúc ấy liệu cái cơ ngơi này ngươi có còn giữ được không? Sợ rằng không giữ được cơ ơi, mà ta sợ ngươi còn không có giữ được cái mạng của mình"
Hán Bu hiểu được những điều mà hắn đã làm là ngu ngốc thế nào , rằng suýt chút nữa hắn đã đẩy cả gia tộc hắn vào vòng diệt vong, hắn vội cúi đầu trước cha hắn mà nói.
- " hài nhi đã hiểu rồi , hài nhi sẽ không bao giờ phạm phải sai lần như vậy nữa."
Hán Xâm thấy con mình hiểu ra thì cũng cảm thấy hài lòng, thở dài một tiếng . Hắn biết là thằng con hắn đang mê một mỹ nữ trên thuyền, lúc này chỉ tay về phía đoàn thuyền .
- " Là một thằng đàn ông , nếu muốn cưới một người phụ nữ thì hãy đường đường chính chính tới nhà người ta mà hỏi cưới, chứ không phải là chặn đường đi cướp gái như vậy. Nhà ngươi cũng nên học cách để làm một người đàn ông trưởng thành đi , đừng cứ đi đạo dụ khắp nơi như thế . Chúng ta là cướp chứ không phải kẻ hiếp dâm, ngươi có hiểu không?"
Hán Bu lại cúi đầu cung kính, không còn dám cãi lại lời nào nữa. Hắn bây giờ biết rằng người phụ nữ trên tàu kia không phải là người mà hắn có thể chạm tới, không phải là đối tượng mà hắn có thể bắt ép được. Đúng là mọi sự ngu dốt nào đều phải trả giá, nhưng may mắn là sự ngu dốt của hắn đã có cha hắn tới ứng cứu kịp thời, nếu không thì hậu quả vô cùng thảm khốc.
- " Con không ngờ cha lại hèn nhát đến như vậy . Kẻ địch tới nhà gây sự mà còn để bọn chúng đi như thế, thật không đáng mặt anh hùng."
Đám binh lính nghe vậy thì giật mình, có lẽ ngoài Hán Bu ra không ai dám nói Hán Xâm như vậy. Nếu Hán Bu không phải là con trai độc nhất của Hán Xâm, có lẽ nhát kiếm kia đã lấy đầu hắn rồi. Đương nhiên hổ dữ thì không ăn thịt con, mà còn phải chăm sóc cho đứa con của mình. Hán Xâm thấy tư duy của con mình có vẻ không thâm sâu, bắt đầu quay sang nhìn hắn với nụ cười nửa miệng.
- " ồ, không thả chúng đi thì làm được gì chứ ? Nếu là ngươi , thì ngươi định làm thế nào?"
Hán Bu nhìn theo chiếc thuyền rời xa kia, ánh mắt đầy tiếc nuối , khuôn mặt giận hờn khuấy tay một cái.
- "Cái tên Độc Cô Tởm kia cho dù là tiết độ sứ , nhưng đã lạc vào trấn của chúng ta rồi thì cũng chỉ như một con hổ mắc bẫy mà thôi . Cơ hội này không phải là dễ dàng gì có được, phụ thân lẽ ra phải bắt hắn và ép hắn phải ký cho chúng ta một số thỏa thuận nào đó có lợi cho việc làm ăn mới đúng chứ. Đằng này phụ thân lại cung kính thả hắn đi, hắn về Đại La rồi cũng như hổ trở về rừng, lúc đó sẽ không còn cơ hội nào có thể bắt ép được hắn nữa. Cơ hội trời ban như ngày hôm nay là điều không diễn ra lần thứ hai, phụ thân không thấy tiếc hay sao?"
Hán Bu tiếc nuối kể ra những điều mà lẽ ra có thể đạt được , nhưng vì sự hèn nhát của cha mà mất đi cơ hội quý báu. Hán Xâm ồ lên một tiếng ngạc nhiên, nhìn thằng con ngu ngốc của mình với ánh mắt chế diễu mà hỏi.
- "Người nói là bắt cái tên tiết độ sứ ấy, khống chế bắt hắn phải ký kết cho chúng ta những văn bản có lợi , và ngươi nghĩ ngươi có thể bắt ép được hắn như vậy ư?"
Hán Bu nhìn ánh mắt chế giễu của cha mình, hắn lại càng không hài lòng mà hậm hực nói.
- " Chứ làm sao nữa ? Tên tiết độ sứ ấy tuy rằng nắm 3.000 binh lực trong tay, nhưng ở đây thì hắn chỉ mang theo có hơn chục lính. Lại nói mặc dù hắn có là một võ sư , nhưng không phải phụ thân cũng là một võ sư đấy sao ? Tại sao phụ thân lại sợ hắn chứ? Nếu lúc nãy mà phụ thân thẳng tay cho người bắt trói hắn vào trong, chúng ta có thể sử dụng hắn như một quân cờ để mở rộng địa bàn , dựng lên thế lực phát triển sức mạnh trong tương lai . Đây không phải là một cơ hội trời ban hay sao? Thế mà phụ thân lại để bỏ lỡ như vậy , thật sự quá là đáng tiếc. "
Chung quy lại thì khi con người ta mê mờ một cái gì đó , họ chỉ nghĩ mọi việc theo chiều hướng có lợi cho họ. Hán Bu rất muốn sở hữu mỹ nữ tóc lam xinh đẹp, nên nghỉ theo một chiều hướng nào đó mà hắn có thể sở hữu mỹ nữ ấy, chứ không nhìn nhận thắng được vấn đề. Hán Xâm thì khác, để leo lên được địa vị như ngày hôm nay hắn đã phải trải qua rất nhiều sóng gió cuộc đời. Hán Xâm nhìn thằng con ngu dốt của mình mà quát lên.
- "Đồ ngu , đồ ăn hại , mày câm mẹ cái mồm mày lại đi"
"Bốp..." Hán sâm tức giận vung tay tát vào mặt con một cái "bốp", khuôn mặt đỏ bừng tức giận mà mắng.
- " Ta không ngờ ngươi lại ngu si đần độn dốt nát đến như vậy. Một kế hoạch đần độn dốt nát như vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được sao? Nhà ngươi ăn cái gì mà khôn đến mức độ đấy hả ? Rồi sau này cơ ngơi của ta để lại cho ngươi , chắc chắn sẽ bị hủy diệt dưới bàn tay ngu dốt của ngươi."
Hán Xâm phừng phừng tức giận, đánh mắng thằng con ngu dốt của mình. Hán Bu bị tát vào mặt thì đau lắm , nhưng vẫn không phục , mặt mếu máo nói .
- "Phụ thân nói cái gì vậy, là con sai chỗ nào chứ? Tên tiết độ sứ kia có nắm 3.000 quân, nhưng cũng đâu thể đem quân đánh phá chúng ta được đâu , người sợ cái gì?"
Hán Bu vẫn chưa hiểu cha hắn tức giận chỗ nào. Hán Xâm đã tức giận, nghe vậy càng tức giận hơn, trợn mắt lên.
- " Ngươi thật sự là một cái tên thiếu hiểu biết , ảo tưởng sức mạnh quá rồi. Chúng ta tuy là chủ cái trấn này , nhưng thực sự nói thẳng ra chỉ là một lũ giặc cướp chiếm một vùng đất để làm của riêng, người nghĩ chúng ta thực sự đủ sức lớn mạnh để làm chủ một vùng sao? Chẳng qua vùng đất này quá xa thiên triều, nên đâm ra triều đình chẳng buồn chú ý đến. Nói toẹt ra chúng ta chỉ là những con ếch trốn trong một cái hang xa xôi nào đó, và ẩn mình để có thể sống an toàn khỏi ánh mắt dòm ngó của triều đình. Bây giờ ngươi bắt cái tên tiết độ sứ ấy lại, thì khác nào đánh động cho triều đình biết rằng xứ sở này ngươi đang chiêu binh mãi mã làm loạn. Đến lúc đó triều đình phái quân xuống đánh, thì phải làm sao hả?"
Hán Xâm là một người lớn tuổi , kinh nghiệm sống dày dặn, tự tay hắn gầy dựng lên cơ nghiệp như ngày hôm nay tất nhiên phải có trí tuệ. Hán Bu còn trẻ, lại được thừa hưởng quyền lực từ cha, nên còn rất hiếu thắng. Hắn nghe vậy vẫn không chấp nhận, khuôn mặt mếu máo lắc đầu.
- " phụ thân à , con thấy người đang tự nhát ma mình thì có . Tên Độc Cô Tởm ấy tuy là tiết độ sứ, nhưng rõ ràng là bị triều đình ghẻ lạnh đẩy xuống Phương Nam . Nếu bây giờ chúng ta đừng nói rằng bắt hắn, mà thậm chí giết hắn , có khi còn giúp triều đình trừ được một cái gai trong mắt . Lúc ấy triều đình không những không trách tội, mà còn có khi ban thưởng cho chúng ta..."
-"Đồ ngu, đồ ăn hại.." Hán Xâm không để thằng con mình nói xong, lại vung tay tát vào mặt thằng con một cái nữa, khuôn mặt phừng phừng nổi nóng.
- " Tên Độc Cô Tởm kia dù có bị ghẻ lạnh, thì hắn cũng là một mệnh quan của triều đình, chứ không phải là giặc cướp như chúng ta. Mặc dù hắn bị ghẻ lạnh như ngươi nói, và chúng ta giết hắn là giúp triều đình trừ được cái gai trong mắt, nhưng làm gì có chuyện giặc cướp giết quan lại mà triều đình lại đi ban thưởng cho giặc cướp hả? Ta chắc chắn triều đình sẽ động quân, bởi dù gì hắn cũng là một chức quan tứ phẩm. Việc Độc Cô Tởm bị giết hay không với triều đình không quan trọng, mà vấn đề là một viên quan của triều đình bị giặc cướp bắt giết , đó chính là một cái tát thẳng vào mặt của triều đình. Ngươi có hiểu không hả?"
Hán Bu lúc này ngớ người ra , không nói nữa . Có thể là hắn hiểu được điều gì đó, hoặc có thể vì hắn sợ bị ăn tát mà không dám nói nữa. Hán Xâm đứng chống nạnh nhìn về ba tàu ấy, trừng mắt hậm hực nói tiếp.
- "Để ta nói cho ngươi biết , đừng nói là một chức quan tứ phẩm tiết độ sứ, mà dù là một viên quan cửu phẩm ngươi cũng tuyệt đối không được đụng vào. Thân phận của chúng ta chỉ là một thế lực chặn cướp trên biển, chúng ta tuyệt đối không được đánh động tới triều đình. Ta thực sự cũng không coi tên Độc Cô Tởm ấy ra gì , cái mà ta sợ chính là chạm đến một viên quan của triều đình thôi. Lúc nãy ở trên tàu ngươi dồn hắn vào thế liều mạng, và lỡ như có chuyện gì xảy ra thật, thì tức là một mệnh quan của triều đình đã bị giặc cướp bắt giữ. Đây không phải là chuyện nhỏ, mà là đụng đến danh dự của triều đình . Đến lúc đó hoàng thượng phái quân chinh phạt, thì ngươi nghĩ làm sao? "
Hán Bu lúc này ngớ người ra, ngơ ngác nhìn cha mình . Hắn đã dần hiểu ra điều gì đó , mà Hán Xâm cũng quay sang nhìn thằng con với ánh mắt dịu đi. Hắn không phải là muốn trừng phạt thằng con mình, mà chỉ muốn dạy cho thằng con biết những điều cần biết, để sau này có thể tồn tại trên cuộc đời. Hán Xâm chỉ về ba chiếc thuyền đang đi kia, ánh mắt dúi thẳng vào thằng con mà bảo.
- " Đúng là ở Đại La chỉ có 3.000 quân, không thể làm được gì chúng ta . Nhưng nếu khi chúng ta xúc phạm đến một viên quan của triều đình, thì đừng nói triều đình phái quân tinh nhuệ ở Giang Đông tới, mà chỉ cần phái hai vạn quân ở Hải Nam tràn xuống đây, thì ngươi sống thế nào? Cơ ngơi ta gầy dựng mấy chục năm nay , đến cuối cùng cũng sẽ để là để cho ngươi, Vậy mà hôm nay suýt chút nữa ngươi đã phá hủy tất cả rồi , có biết không?"
Hán Bu lúc này đã hiểu ra mọi chuyện, khuôn mặt xấu hổ không còn phản bác được điều gì nữa. Hán Xâm vẫn chưa dừng lại ở đây, thở dài một tiếng.
- " ngươi suốt ngày chơi bời lêu lổng, không chịu học hành tử tế để nâng cao trí tuệ. Khi mà ta không còn nữa, lúc ấy liệu cái cơ ngơi này ngươi có còn giữ được không? Sợ rằng không giữ được cơ ơi, mà ta sợ ngươi còn không có giữ được cái mạng của mình"
Hán Bu hiểu được những điều mà hắn đã làm là ngu ngốc thế nào , rằng suýt chút nữa hắn đã đẩy cả gia tộc hắn vào vòng diệt vong, hắn vội cúi đầu trước cha hắn mà nói.
- " hài nhi đã hiểu rồi , hài nhi sẽ không bao giờ phạm phải sai lần như vậy nữa."
Hán Xâm thấy con mình hiểu ra thì cũng cảm thấy hài lòng, thở dài một tiếng . Hắn biết là thằng con hắn đang mê một mỹ nữ trên thuyền, lúc này chỉ tay về phía đoàn thuyền .
- " Là một thằng đàn ông , nếu muốn cưới một người phụ nữ thì hãy đường đường chính chính tới nhà người ta mà hỏi cưới, chứ không phải là chặn đường đi cướp gái như vậy. Nhà ngươi cũng nên học cách để làm một người đàn ông trưởng thành đi , đừng cứ đi đạo dụ khắp nơi như thế . Chúng ta là cướp chứ không phải kẻ hiếp dâm, ngươi có hiểu không?"
Hán Bu lại cúi đầu cung kính, không còn dám cãi lại lời nào nữa. Hắn bây giờ biết rằng người phụ nữ trên tàu kia không phải là người mà hắn có thể chạm tới, không phải là đối tượng mà hắn có thể bắt ép được. Đúng là mọi sự ngu dốt nào đều phải trả giá, nhưng may mắn là sự ngu dốt của hắn đã có cha hắn tới ứng cứu kịp thời, nếu không thì hậu quả vô cùng thảm khốc.
Danh sách chương