Trịnh Võ Quyết đôn đã mời Lâm Chấn Anh đến trước mặt Vạn Vân Phong, lúc này đứng ra trung gian, nhìn Lâm Chấn Anh mà giới thiệu.

- " xin giới thiệu với Lâm tiên sinh, vị này là bạch tiên sinh, là người của trấn Đào Hoa này"

Đoạn quay sang Vạn Vân Phong mà nói tiếp.

- " bạch tiên sinh, vị này là Lâm tiên sinh, là đạo sĩ danh tiếng lẫy lừng phương bắc mà tiểu nhân nhắc đến"

Vạn Vân Phong mỉm cười lịch sự, chắp tay thi lễ một cái. Lâm Chấn Anh nhìn Vạn Vân Phong với ánh mắt kỳ lạ, hắn cũng từ từ đưa tay lên thi lễ trả. Trịnh Võ Quyết cười vui vẻ, tưởng mọi chuyện tốt đẹp thì bất ngờ... " Vút.vút. vút...." Lâm Chấn Anh vung tay vun vút phóng ra ba đạo bùa chú bay thẳng lên trán và hai gò má của Vạn Vân Phong . Ba lá bùa dính trên mặt, đạo sĩ lúc này bắt tay hình kiếm trước mặt, hét lớn.

- " thiên địa càn khôn, NỔ..."

Hét xong vận chân khí, trừng mắt nhìn về phía đối tượng. Vi vu tiếng gió thổi, một luồng gió thổi qua khiến mấy lá bùa phấp phới bay. Chẳng có gì xảy ra cả, chẳng có lá bùa nào nổ khiến đạo sĩ ngơ ngác. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Trịnh Võ Quyết ngơ ngác không kịp phản ứng, lúc này định thần thì hốt hoảng la lên.

- " trời ơi, Lâm tiên sinh, ông làm cái quái gì vậy?"

Khuôn mặt hoảng hốt, Trịnh Võ Quyết ôm lấy Lâm Chấn Anh mà xô ông ta ra. Đạo sĩ lúc này nhìn Trịnh Võ Quyết mà nói.

- " ngươi người trần mắt thịt thì biết cái gì? Cái tên ấy không có chân khí, rõ ràng là một thây ma. Ngươi ở gần hắn sẽ bị hắn hại chết đấy, TRÁNH RA..."

Nói xong thì xô mạnh một cái khiến Trịnh Võ Quyết bị đẩy ra ngoài. Trịnh Võ Quyết đương nhiên không thể chống lại một cao thủ võ thượng được, bị xô suýt té chổng mông. Đạo sĩ lập tức rút mộc kiếm, lao tới hét lên.

- " yêu nghiệt, siêu thoát đi"

" Vút...pặc..." Kiếm của đạo sĩ vung tới, mộc kiếm xé gió nghe vút một cái, bị Vân Phong đưa tay chụp lấy lưỡi kiếm cái pặc mà nắm chặt khiến lưỡi kiếm đứng yên không nhúc nhích. Động tĩnh hai người gây ra quá lớn thu hút mọi ánh nhìn, mọi người xung quanh bu lại xôn xao.

- " có chuyện gì vậy? Có đánh nhau à?"

- " cái tên đạo sĩ kia bị ngáo hay sao mà tự ý tấn công người ta?"



- " ngươi thì biết cái gì? Chắc là có chuyện gì đó, không chừng là đang đánh ghen hay đòi nợ"

Những tiếng xì xầm cùng với trí tưởng tượng của con người tạo ra những câu chuyện kỳ cục. Vạn Vân Phong lúc này vẫn nắm chặt cây mộc kiếm, tay kia nhẹ nhàng gỡ những lá bùa ra mà cười nhạt.

- " nè ông đạo sĩ kia. Bắt ma thì kiếm chỗ nào có ma mà bắt, cớ sao lại tới kiếm chuyện sinh sự với ta?"

Lời nói điềm tĩnh cùng với việc nhẹ nhàng gỡ bùa khiến đạo sĩ nheo mắt. Những lá bùa chú đó có công hiệu trừ tà, nếu người này là một thây ma thì chắc chắn bùa đã nổ rồi. Lại nói thanh mộc kiếm của hắn không có tính sát thương với con người nhưng lại có tính kỵ tà rất mạnh. Nếu là người sống thì nắm được lưỡi kiếm như vậy chứ thật sự là thây ma thì bàn tay ấy đã bị cắt đứt. Đạo sĩ cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này dịu giọng.

- " xin lỗi do ta hồ đồ. Đắc tội rồi, thứ lỗi cho ta "

Nói đoạn cũng buông lỏng tay. Vạn Vân Phong thuận theo mà thả kiếm ra, đồng thời đưa ba lá bùa chú trả lại cho đạo sĩ.

° " không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi. Đây, trả ông"

Bàn tay cầm bùa chú đưa tới. Đạo sĩ nhìn bàn tay ấy, hắn âm thầm vộc tay vào bình máu chó mà hắn vừa mới mua ngoài chợ, miệng cười nói.

- " đa tạ đã thông cảm cho ta, thật sự rất rộng lượng"

"PẶC... " vừa dứt lời đã vung bàn tay nhúng máu chó của mình mà chụp lấy bàn tay cầm bùa chú của Vân Phong, máu chó văng tung tóe.

" Ồ..." Tiếng người xung quanh nhìn thấy thốt lên, xem ra không được vệ sinh cho lắm. Máu chó là thứ có tác dụng trừ tà cực mạnh, vậy mà với đối tượng này lại không có chút phản ứng gì. Đạo sĩ tròn xoe mắt, nắm chặt tay đối tượng mà lắc lắc cho máu chó dính đầy ra, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Vạn Vân Phong lúc này bắt đầu cảm thấy khó chịu mà cười gượng.

° " ta đã nói rồi, ta là người sống. Ngươi đừng nói là bôi máu chó chứ có đánh tiết canh chó thì ta cũng ăn được mà không có chút vấn đề gì"

Đạo sĩ nhăn nhó buông tay ra, làm đến mức này mà vẫn không có phản ứng gì, không lẽ thật sự hắn đoán nhầm? Trịnh Võ Quyết đứng bên cạnh hốt hoảng vô cùng, ở đây chỉ có hắn biết thân phận vương tử của Vân Phong mà thôi. Đối xử với một vị vương tử như thế này là đại tội, hắn bước tới lấy khăn lau cho Vân Phong, miệng rối rít.

- " bạch tiên sinh thứ tội, xin đừng nổi nóng. Lâm tiên sinh chỉ là vì trách nhiệm người hành đạo mà thôi, xin hãy bỏ qua cho..."

Nói đến đây thì quay sang Lâm Chấn Anh mà trách móc.

- " Lâm tiên sinh, ta biết ngài tài giỏi hơn người, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Ngài không biết ngài đang đắc tội với ai đâu..."



Lời nói chưa dứt, Vạn Vân Phong bất ngờ đưa tay ra cản lại. Hắn nhìn một lượt xung quanh, chính là tiêu điểm giữa đám đông. Không muốn thêm ồn ào hắn chỉ vào trong nhà mà nói.

° " đứng ngoài trời thế này không tiện, vào nhà uống chén trà rồi tính "

Nói xong thì bước vào trong tư gia của Trịnh Võ Quyết. Họ Trịnh nhìn họ Lâm rất không vui, nhưng lịch sự vẫn là đầu tiên, khẽ cúi đầu thi lễ.

- " Lâm tiên sinh, mời "

Nói xong liền một mạch đi vào. Lâm Chấn Anh thấy thế cũng nối gót vào theo. Mọi người được mời vào một bàn sang trọng, một bình trà thơm nhanh chóng được đưa lên. Lâm Chấn Anh với Vạn Vân Phong vẫn có sự nghi ngờ, không nói không rằng âm thầm quan sát. Vân Phong rót một bình trà nóng, hít hương thơm của trà, nâng ly uống cạn. Lâm Chấn Anh quan sát động tác uống trà thấy rõ ràng là người sống, lại thấy gân máu dưới cổ bình thường như bao người, lúc này mới bớt đa nghi mà tự rót trà cho mình. Cầm ly trà lên, mắt liếc nhìn Vân Phong mà lẩm bẩm.

- " kỳ lạ, rõ ràng là người sống, sao lại không có chút chân khí nào? Vô lý"

Lời nói lẩm bẩm tự nói với chính mình, nhưng lại đủ to để tất cả nghe thấy. Trịnh Võ Quyết lúc này không kìm chế được nữa, tức giận bật dậy định mắng thì bị Vạn Vân Phong ngăn cản. Vân Phong cười khổ mà nói.

° " ta không phải không có linh lực, mà là ta ẩn giấu linh lực của mình khiến ông không thể nhìn ra mà thôi "

Vạn Vân Phong vốn dĩ không cần giải thích, thế nên lời giải thích vừa rồi cũng là sự nhẫn nhịn của hắn. Nếu không phải hắn nhìn ra Lâm Chấn Anh là người tốt thì chắc hắn đã nhảy vào đấm cho tên đạo sĩ đến từ phương bắc này một trận, không trượt phát nào rồi. Lâm Chấn Anh nghe giải thích như vậy, vẫn cảm thấy vô lý mà nghi ngờ.

- " ẩn giấu thực lực là chuyện thường xuyên ở võ giới, thế nhưng ẩn giấu đến mức nhìn không ra như thế này thì chỉ có thể là... tiên nhân mà thôi"

Tiên nhân ư? Lâm Chấn Anh có thể nhìn ra Vạn Vân Phong là tiên nhân ư? Thực ra không phải, đây là một câu nói mỉa mai của hắn. Tiên nhân là một sự tồn tại tối cao ở võ giới, là một sự tồn tại mà các vị vua khi gặp cũng phải cung kính cúi đầu thi lễ. Thế nên dù theo lý của hắn thì Vạn Vân Phong đúng là tiên nhân , nhưng điều này không thể nào. Nếu là tiên nhân thì danh tiếng của hắn đã nổi như cồn ở võ giới này rồi, đâu có ở trong cái hốc nhỏ bé của Giao Chỉ chứ.

Câu nói của Lâm Chấn Anh tuy là câu nói mỉa mai, nhưng lại là lời nhắc khéo không thể tuyệt vời hơn với Trịnh Võ Quyết. Họ Trịnh giật mình suy nghĩ. Diêm vương tất nhiên là sự tồn tại cao hơn tiên nhân rất nhiều, và vương tử con của diêm vương là tiên nhân thì nó lại quá hợp lý. Nếu chưa biết thân phận của Vạn Vân Phong thì hắn sẽ không bao giờ tin, nhưng biết rồi thì điều này lại đáng tin hơn bao giờ hết. Có diêm vương bảo lãnh thì không thể vững chắc hơn. Trịnh Võ Quyết lại nhớ đến lời hứa "xoay chuyển đại cục" ấy mà thêm vô cùng tin tưởng, mừng rỡ hướng Vân Phong cúi đầu thật thấp.

- " thì ra tiên sinh là tiên nhân, tiểu nhân có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn trước mắt. Đắc tội rồi"

Lâm Chấn Anh nhìn thấy thì cười nhếch mép, " ta đã nói đểu rồi mà ngươi còn nói đểu hơn cả ta nữa. Cao thủ, thật sự cao thủ " .

Vạn Vân Phong cười khổ, hai tên này mỗi tên một phách, cũng có thể hợp tác được với nhau sao? Thật sự có những chuyện hài hước khó nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện