Vạn Vân Phong quay lại vào trong trấn, bởi hắn vẫn còn có việc phải làm. Hắn bây giờ phải tới tìm Trịnh Võ Quyết thông báo cho hắn biết hắn bị một tên đạo sĩ tên Kiên Bào chơi ngải, và căn dặn hắn đề phòng để đối phó. Vạn Vân Phong tới trung tâm ELC, lúc này thấy đang có sự thay đổi lớn. Trịnh Võ Quyết đang hạ bảng hiệu ấy xuống, hắn quyết tâm thay đổi cuộc đời, và bước đầu tiên phải đổi tên thương hiệu đã làm nên tên tuổi của hắn. Vừa thấy bóng dáng quý nhân ở đằng xa, Trịnh Võ Quyết đã đôn đã chạy lại vui vẻ chào hỏi .
- "Tiên sinh, không biết tiên sinh tới tìm ta là có chuyện gì? Nếu có thể phục vụ tiên sinh, ta nhất định sẽ tận lực "
Lời nói nhiệt tình đúng là thứ cơ bản của người buôn bán. Vạn Vân Phong khẽ gật đầu, lúc này nhìn biển hiệu đang giở xuống mà nói.
° " đúng là ta có việc cần tìm ngươi. Nhưng mà trước đó, ngươi đang định thay bảng hiệu à?"
Trịnh Võ Quyết khẽ cúi đầu mời, sau đó cả hai đều thong thả đi lại gần bảng hiệu, vừa đi vừa nói.
- " tiên sinh nói không sai. Tại hạ sẽ bỏ không làm con buôn nữa mà chuyển sang làm người đi buôn. Vậy nên bảng hiệu "ép lấy cả" cũng phải hủy bỏ vĩnh viễn như cái nghề con buôn của tại hạ vậy "
Vạn Vân Phong nghe vậy thì cảm thấy rất hài lòng, hắn nhìn tấm bảng "ép lấy cả" bị hạ xuống, trong lòng thoải mái. Trịnh Võ Quyết nhìn thấy tâm trạng của Vạn Vân Phong như vậy, chợt có suy nghĩ gì đó, hắn khẽ cúi đầu thi lễ.
- " thưa tiên sinh, mặc dù tấm bảng con buôn này đã bị hạ xuống, nhưng thật tình tại hạ vẫn chưa nghĩ ra một cái tên mới thay thế. Bây giờ nhân lúc tiên sinh đang ở đây, có thể cho tại hạ một gợi ý có được không?"
Vạn Vân Phong quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết mà gật đầu, sau đó lại nhìn vào tấm bảng mà trầm ngâm. Giao Chỉ hiện đang là vùng đất thuộc Đông Ngô, người Ngô xem Kinh tộc Giao Chỉ là man di thấp hèn nên đì người Kinh không ngóc đầu lên được. Mà thực ra cũng không hẳn chỉ người Ngô mới vậy, lịch sử dân tộc Đại Hán luôn ghi chép là dân tộc Hán bị bao vây xung quanh bởi những tộc người man di . Từ đó có thể hiểu với chủ nghĩa dân tộc cực đoan của Đại Hán thì chỉ có dân tộc Hán là thượng đẳng, tất cả dân tộc khác đều là man di cả. Những dân tộc khác dân hán đều bị đì như súc vật, nhân tài không thể ngóc đầu lên nổi. Trịnh Võ Quyết là người mà vượt qua bao nhiêu xiềng xích của bọn đại hán đông ngô để ngoi lên trở thành phú thương ở đất Giao chỉ này, chỉ có hắn và Khúc Thừa Dụ mà thôi. Vạn Vân Phong cảm thấy có chút thưởng thức với hắn, liền nghĩ ra một cái tên mà tặng cho hắn. Vân Phong sau một hồi suy nghĩ rồi nói.
- " vậy thì lấy tên "Thương Hội Giao Chỉ" đi"
"Thương hội Giao Chỉ ư?" Trịnh Võ Quyết thốt lên ngạc nhiên, cái tên nghe cũng bình thường, nhưng với người này chắc hẳn có một ý nghĩa nào đó. Vạn Vân Phong nhìn hắn gật đầu, rồi bắt đầu giải thích.
° " ngươi là một tài năng hiếm có. Bây giờ đang bị người Hán chèn ép mà vẫn ngoi đầu lên được. Sau này thời thế thay đổi, ngươi nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió "
Trịnh Võ Quyết tròn xoe mắt ngạc nhiên . Cái câu nói " thời thế thay đổi" kia dường như mang theo rất nhiều thâm ý. Vạn Vân Phong thấy Trịnh Võ Quyết thông minh có vẻ như đã hiểu thâm ý của mình, hắn mỉm cười nói tiếp.
° " ngươi bây giờ làm ăn chủ yếu trong trấn này, nhưng sẽ sớm thôi, cái trấn này sẽ quá nhỏ bé với ngươi. Ta muốn ngươi phát triển kinh doanh đến các trấn khác, và sau này là cả toàn giao chỉ nữa"
Trịnh Võ Quyết nghe như vậy thì đương nhiên rất vui, đó cũng là mơ ước của hắn, thế nhưng có một vấn đề nho nhỏ. Hắn cúi đầu thi lễ mà ngập ngừng.
- " tiên sinh... Trấn Đào Hoa là trấn nhỏ nhất Giao Chỉ, lại nằm ở cực nam . Đây là trấn vừa xa lại vừa nhỏ đến nỗi bọn người Hán còn chẳng thèm đầu tư sản nghiệp nên tại hạ mới có đường mà làm ăn. Tuy là có chút thành tựu, thế nhưng ở trong trấn còn thường xuyên bị bọn người Hán chèn ép bắt nạt . Bây giờ mà bước ra ngoài xâm phạm tới địa bàn của chúng thì sợ rằng cá nhỏ ra biển lớn, bị cá lớn ăn thịt là điều khó tránh khỏi, thất bại là điều trước mắt thì làm sao lập nổi một hội để làm ăn?"
Những lời hắn nói đều là lời ruột gan, cũng là khó khăn chung của Kinh tộc. Vạn Vân Phong đương nhiên hiểu, hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt Trịnh Võ Quyết mà nghiêm túc.
° " ta đương nhiên hiểu những khó khăn của ngươi, nhưng ta không chỉ cho ngươi con đường mà ngươi không thể đi được. Ngươi cho ta thời gian khoảng vài năm, thời gian này ngươi cứ cố gắng thay đổi tạo nền tảng từ bên trong trấn Đào Hoa này . Chỉ vài năm nữa thôi, ta sẽ xoay chuyển đại cục và cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng "
Thời thế thay đổi với xoay chuyển đại cục ư? Hai khái niệm này... Trịnh Võ Quyết là người thông minh, hai khái niệm này dường như mở ra cho hắn một câu trả lời lớn hơn tất cả, một câu trả lời mà thâm tâm bất cứ người phương Nam nào cũng tự hỏi trong lòng: BAO GIỜ PHỤC QUỐC? Trịnh Võ Quyết run rẩy, tim đập mạnh, người nóng ran lên mà lắp bắp.
- " tiên sinh... không lẽ tiên sinh muốn..."
Ánh mắt mừng rỡ muốn biết câu trả lời, nhưng chưa kịp hỏi xong câu hỏi thì Vân Phong đưa tay ra hiệu im lặng mà nói.
° " có những thứ biết, nhưng không được phép nói ra "
Trịnh Võ Quyết nghe câu nói ấy, với một người thông minh như hắn thì đó không khác gì một câu trả lời cả. Nếu người khác thì hắn đã cười vào mặt người đó, nhưng đây là vương tử, là một tồn tại phi thường. Hắn lẩm bẩm trong tâm trí " nếu là người này... chắc chắn sẽ làm được" . Hai mắt ứa lệ, miệng lại cười. Trịnh Võ Quyết khóc trong hạnh phúc về một tương lai xa xôi của dân tộc đang hiện dần ra trước mắt, hắn cúi đầu run rẩy.
- " tại hạ... không, tiểu nhân nguyện nghe theo tất cả sự sắp đặt của tiên sinh, có chết cũng không thay đổi"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, xem ra nói chuyện với người thông minh thì thật là dễ dàng và thoải mái.
...
Trịnh Võ Quyết nén cảm xúc, trấn tĩnh lại trái tim, trong lòng đầy khát vọng. Lúc này từ xa xuất hiện bóng một đạo sĩ mặc áo vàng đang từ từ đi lại. Trịnh Võ Quyết nhìn thấy thì nhận ra đó là đạo sĩ Lâm Chấn Anh, người mà hắn mời tới bắt ma trong Hoa Quả trang. Trịnh Võ Quyết hồ hởi giới thiệu.
- " tiên sinh, vừa dịp đúng lúc, tiểu nhân xin giới thiệu với người một đạo sĩ tài năng đến từ phương bắc. "
Vạn Vân Phong khẽ ồ lên ngạc nhiên.
° " đạo sĩ từ phương bắc? Ngươi mời hắn đến đây làm gì?"
Trịnh Võ Quyết lúc này lại cúi đầu như để tạ tội.
- " không giấu gì tiên sinh. Hoa Quả trang mà tiểu nhân lúc trước định bán cho tiên sinh là trang viên có ma. Tiểu nhân mời đạo sĩ đến là để trừ tà trong trang viên đó. Khi mọi ô uế được tẩy rửa, tiểu nhân nguyện đem Hoa Quả trang tặng tiên sinh xem như là quà chuộc lỗi, xin tiên sinh nhận cho "
Vạn Vân Phong thoáng nheo mắt.
° " Hoa Quả trang u ám ta biết, nhưng ngươi cũng đâu cần mời đạo sĩ kia làm gì. Cứ bán cho ta, những thứ trong đó tự ta dọn dẹp được "
Trịnh Võ Quyết cười gượng. Nếu hắn biết Vạn Vân Phong có thể trừ tà thì hắn đương nhiên đã không mời đạo sĩ kia rồi. Bây giờ lỡ mời đến rồi thì biết làm sao? Đang lúc ngượng ngùng, đạo sĩ cũng vừa bước tới. Trịnh Võ Quyết hồ hởi bước lên đạo sĩ mà thi lễ.
- " Lâm tiên sinh, lâu rồi không gặp, tiên sinh vẫn khỏe chứ?"
Lâm Chấn Anh vừa nghe câu này đã trợn trừng mắt.
- " ngươi nói cái gì? Ta với ngươi mới tối qua còn nhậu với nhau, sao lại nói là lâu rồi không gặp? Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Trịnh Võ Quyết cười gượng, lúc này mới nhận ra điều này. Sở dĩ hắn cảm giác lâu ngày không gặp là vì đêm qua hắn đã trải qua một đêm kinh hoàng trong địa ngục. Có câu " nhất nhật trung tù, thiên thu tại ngoại" , việc ở trong địa ngục cảm thấy thời gian quá dài đã ảnh hưởng đến nhận thức thời gian của hắn. Đương nhiên hắn không thể giải thích điều này được, sẽ sinh ra nhiều phiền phức. Hắn liền đánh trống lảng mà quay sang giới thiệu.
- " Lâm tiên sinh đến thật đúng lúc. Nào, tới đây, để ta giới thiệu cho tiên sinh một vị Bạch tiên sinh tài năng xuất chúng "
Nói xong thì dắt đạo sĩ đi về hướng của Vạn Vân Phong.
- "Tiên sinh, không biết tiên sinh tới tìm ta là có chuyện gì? Nếu có thể phục vụ tiên sinh, ta nhất định sẽ tận lực "
Lời nói nhiệt tình đúng là thứ cơ bản của người buôn bán. Vạn Vân Phong khẽ gật đầu, lúc này nhìn biển hiệu đang giở xuống mà nói.
° " đúng là ta có việc cần tìm ngươi. Nhưng mà trước đó, ngươi đang định thay bảng hiệu à?"
Trịnh Võ Quyết khẽ cúi đầu mời, sau đó cả hai đều thong thả đi lại gần bảng hiệu, vừa đi vừa nói.
- " tiên sinh nói không sai. Tại hạ sẽ bỏ không làm con buôn nữa mà chuyển sang làm người đi buôn. Vậy nên bảng hiệu "ép lấy cả" cũng phải hủy bỏ vĩnh viễn như cái nghề con buôn của tại hạ vậy "
Vạn Vân Phong nghe vậy thì cảm thấy rất hài lòng, hắn nhìn tấm bảng "ép lấy cả" bị hạ xuống, trong lòng thoải mái. Trịnh Võ Quyết nhìn thấy tâm trạng của Vạn Vân Phong như vậy, chợt có suy nghĩ gì đó, hắn khẽ cúi đầu thi lễ.
- " thưa tiên sinh, mặc dù tấm bảng con buôn này đã bị hạ xuống, nhưng thật tình tại hạ vẫn chưa nghĩ ra một cái tên mới thay thế. Bây giờ nhân lúc tiên sinh đang ở đây, có thể cho tại hạ một gợi ý có được không?"
Vạn Vân Phong quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết mà gật đầu, sau đó lại nhìn vào tấm bảng mà trầm ngâm. Giao Chỉ hiện đang là vùng đất thuộc Đông Ngô, người Ngô xem Kinh tộc Giao Chỉ là man di thấp hèn nên đì người Kinh không ngóc đầu lên được. Mà thực ra cũng không hẳn chỉ người Ngô mới vậy, lịch sử dân tộc Đại Hán luôn ghi chép là dân tộc Hán bị bao vây xung quanh bởi những tộc người man di . Từ đó có thể hiểu với chủ nghĩa dân tộc cực đoan của Đại Hán thì chỉ có dân tộc Hán là thượng đẳng, tất cả dân tộc khác đều là man di cả. Những dân tộc khác dân hán đều bị đì như súc vật, nhân tài không thể ngóc đầu lên nổi. Trịnh Võ Quyết là người mà vượt qua bao nhiêu xiềng xích của bọn đại hán đông ngô để ngoi lên trở thành phú thương ở đất Giao chỉ này, chỉ có hắn và Khúc Thừa Dụ mà thôi. Vạn Vân Phong cảm thấy có chút thưởng thức với hắn, liền nghĩ ra một cái tên mà tặng cho hắn. Vân Phong sau một hồi suy nghĩ rồi nói.
- " vậy thì lấy tên "Thương Hội Giao Chỉ" đi"
"Thương hội Giao Chỉ ư?" Trịnh Võ Quyết thốt lên ngạc nhiên, cái tên nghe cũng bình thường, nhưng với người này chắc hẳn có một ý nghĩa nào đó. Vạn Vân Phong nhìn hắn gật đầu, rồi bắt đầu giải thích.
° " ngươi là một tài năng hiếm có. Bây giờ đang bị người Hán chèn ép mà vẫn ngoi đầu lên được. Sau này thời thế thay đổi, ngươi nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió "
Trịnh Võ Quyết tròn xoe mắt ngạc nhiên . Cái câu nói " thời thế thay đổi" kia dường như mang theo rất nhiều thâm ý. Vạn Vân Phong thấy Trịnh Võ Quyết thông minh có vẻ như đã hiểu thâm ý của mình, hắn mỉm cười nói tiếp.
° " ngươi bây giờ làm ăn chủ yếu trong trấn này, nhưng sẽ sớm thôi, cái trấn này sẽ quá nhỏ bé với ngươi. Ta muốn ngươi phát triển kinh doanh đến các trấn khác, và sau này là cả toàn giao chỉ nữa"
Trịnh Võ Quyết nghe như vậy thì đương nhiên rất vui, đó cũng là mơ ước của hắn, thế nhưng có một vấn đề nho nhỏ. Hắn cúi đầu thi lễ mà ngập ngừng.
- " tiên sinh... Trấn Đào Hoa là trấn nhỏ nhất Giao Chỉ, lại nằm ở cực nam . Đây là trấn vừa xa lại vừa nhỏ đến nỗi bọn người Hán còn chẳng thèm đầu tư sản nghiệp nên tại hạ mới có đường mà làm ăn. Tuy là có chút thành tựu, thế nhưng ở trong trấn còn thường xuyên bị bọn người Hán chèn ép bắt nạt . Bây giờ mà bước ra ngoài xâm phạm tới địa bàn của chúng thì sợ rằng cá nhỏ ra biển lớn, bị cá lớn ăn thịt là điều khó tránh khỏi, thất bại là điều trước mắt thì làm sao lập nổi một hội để làm ăn?"
Những lời hắn nói đều là lời ruột gan, cũng là khó khăn chung của Kinh tộc. Vạn Vân Phong đương nhiên hiểu, hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt Trịnh Võ Quyết mà nghiêm túc.
° " ta đương nhiên hiểu những khó khăn của ngươi, nhưng ta không chỉ cho ngươi con đường mà ngươi không thể đi được. Ngươi cho ta thời gian khoảng vài năm, thời gian này ngươi cứ cố gắng thay đổi tạo nền tảng từ bên trong trấn Đào Hoa này . Chỉ vài năm nữa thôi, ta sẽ xoay chuyển đại cục và cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng "
Thời thế thay đổi với xoay chuyển đại cục ư? Hai khái niệm này... Trịnh Võ Quyết là người thông minh, hai khái niệm này dường như mở ra cho hắn một câu trả lời lớn hơn tất cả, một câu trả lời mà thâm tâm bất cứ người phương Nam nào cũng tự hỏi trong lòng: BAO GIỜ PHỤC QUỐC? Trịnh Võ Quyết run rẩy, tim đập mạnh, người nóng ran lên mà lắp bắp.
- " tiên sinh... không lẽ tiên sinh muốn..."
Ánh mắt mừng rỡ muốn biết câu trả lời, nhưng chưa kịp hỏi xong câu hỏi thì Vân Phong đưa tay ra hiệu im lặng mà nói.
° " có những thứ biết, nhưng không được phép nói ra "
Trịnh Võ Quyết nghe câu nói ấy, với một người thông minh như hắn thì đó không khác gì một câu trả lời cả. Nếu người khác thì hắn đã cười vào mặt người đó, nhưng đây là vương tử, là một tồn tại phi thường. Hắn lẩm bẩm trong tâm trí " nếu là người này... chắc chắn sẽ làm được" . Hai mắt ứa lệ, miệng lại cười. Trịnh Võ Quyết khóc trong hạnh phúc về một tương lai xa xôi của dân tộc đang hiện dần ra trước mắt, hắn cúi đầu run rẩy.
- " tại hạ... không, tiểu nhân nguyện nghe theo tất cả sự sắp đặt của tiên sinh, có chết cũng không thay đổi"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, xem ra nói chuyện với người thông minh thì thật là dễ dàng và thoải mái.
...
Trịnh Võ Quyết nén cảm xúc, trấn tĩnh lại trái tim, trong lòng đầy khát vọng. Lúc này từ xa xuất hiện bóng một đạo sĩ mặc áo vàng đang từ từ đi lại. Trịnh Võ Quyết nhìn thấy thì nhận ra đó là đạo sĩ Lâm Chấn Anh, người mà hắn mời tới bắt ma trong Hoa Quả trang. Trịnh Võ Quyết hồ hởi giới thiệu.
- " tiên sinh, vừa dịp đúng lúc, tiểu nhân xin giới thiệu với người một đạo sĩ tài năng đến từ phương bắc. "
Vạn Vân Phong khẽ ồ lên ngạc nhiên.
° " đạo sĩ từ phương bắc? Ngươi mời hắn đến đây làm gì?"
Trịnh Võ Quyết lúc này lại cúi đầu như để tạ tội.
- " không giấu gì tiên sinh. Hoa Quả trang mà tiểu nhân lúc trước định bán cho tiên sinh là trang viên có ma. Tiểu nhân mời đạo sĩ đến là để trừ tà trong trang viên đó. Khi mọi ô uế được tẩy rửa, tiểu nhân nguyện đem Hoa Quả trang tặng tiên sinh xem như là quà chuộc lỗi, xin tiên sinh nhận cho "
Vạn Vân Phong thoáng nheo mắt.
° " Hoa Quả trang u ám ta biết, nhưng ngươi cũng đâu cần mời đạo sĩ kia làm gì. Cứ bán cho ta, những thứ trong đó tự ta dọn dẹp được "
Trịnh Võ Quyết cười gượng. Nếu hắn biết Vạn Vân Phong có thể trừ tà thì hắn đương nhiên đã không mời đạo sĩ kia rồi. Bây giờ lỡ mời đến rồi thì biết làm sao? Đang lúc ngượng ngùng, đạo sĩ cũng vừa bước tới. Trịnh Võ Quyết hồ hởi bước lên đạo sĩ mà thi lễ.
- " Lâm tiên sinh, lâu rồi không gặp, tiên sinh vẫn khỏe chứ?"
Lâm Chấn Anh vừa nghe câu này đã trợn trừng mắt.
- " ngươi nói cái gì? Ta với ngươi mới tối qua còn nhậu với nhau, sao lại nói là lâu rồi không gặp? Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Trịnh Võ Quyết cười gượng, lúc này mới nhận ra điều này. Sở dĩ hắn cảm giác lâu ngày không gặp là vì đêm qua hắn đã trải qua một đêm kinh hoàng trong địa ngục. Có câu " nhất nhật trung tù, thiên thu tại ngoại" , việc ở trong địa ngục cảm thấy thời gian quá dài đã ảnh hưởng đến nhận thức thời gian của hắn. Đương nhiên hắn không thể giải thích điều này được, sẽ sinh ra nhiều phiền phức. Hắn liền đánh trống lảng mà quay sang giới thiệu.
- " Lâm tiên sinh đến thật đúng lúc. Nào, tới đây, để ta giới thiệu cho tiên sinh một vị Bạch tiên sinh tài năng xuất chúng "
Nói xong thì dắt đạo sĩ đi về hướng của Vạn Vân Phong.
Danh sách chương