Tiếng gọi lớn ấy khiến Vạn Vân Phong giật mình, hắn nhìn thấy Linh Nhi đang với tay về phía hắn. Hai tên lính canh đang ngăn cản bọn họ vào bên trong. Quan trấn lúc chạy vào gấp quá không để ý, bây giờ mới nhận ra những người này là năm anh em họ Trần lúc trước nhận nhiệm vụ của quan phủ đi bắt ác thú. Một tiếng "phu quân" của Linh Nhi khiến An và Quyết giật mình, cả hai lại gần hỏi nhỏ.

- " tiên sinh, cô gái ấy là..."

Vạn Vân Phong thoáng khó xử. Linh Nhi đã gọi hắn là phu quân, bây giờ hắn nói hắn và nàng không có gì cả thì sẽ làm nàng quê mặt, hắn đành ậm ừ.

° " à... thì... đó là vợ ta"

Nghe đến chử "vợ" , hai tên giật mình vội thi lễ.

- " thì ra là Vạn phu nhân, chúng học trò không biết nên đã đắc tội"

Nói xong phẩy tay ra hiệu cho bọn lính tránh ra. Bọn lính nghe lệnh tách ra hai bên không còn ngăn cản Linh Nhi nữa, nàng cùng các anh chạy lại chỗ Vân Phong. Vừa đến nơi, nàng ôm chầm lấy hắn mà khóc nức nở.

- " hu hu hu... chàng đã làm gì mà để bị bắt giam vào ngục thế này? Có chuyện gì đã xảy ra?"

Thì ra hôm qua tin tức về một nam nhân tóc trắng tên Vạn Vân Phong bị bắt đã lan truyền nhanh chóng. Với cái trấn bé xíu như trấn Đào Hoa này thì tin tức sốt dẻo không chỉ truyền khắp trấn mà truyền sang cả bốn làng trực thuộc. Có vài người trong làng đến trấn làm việc, đến chiều tối về nhà có sang nói lại với người Trần gia. Linh Nhi nghe tin hoảng hốt lắm, cả đêm không ngủ được, vừa tờ mờ sáng đã chạy vội lên trấn hỏi thăm tin tức và tìm đến ngục giam này. Khi thấy hắn trong ngục bước ra, nàng vẫn nghĩ hắn đang chịu tội nên trong lòng đau xót . Vạn Vân Phong thấy người con gái này lo lắng cho mình như vậy thì vui lắm, ôm Linh Nhi vào lòng mà dỗ dành.

- " nín đi, chỉ là chút hiểu lầm, không có chuyện gì đâu. Nàng nhìn xem, không phải là ta đã được thả ra rồi đó sao?"

Linh Nhi nghe vậy mừng rỡ, ngước lên nhìn hắn hỏi một câu " thật chứ?" , Sau đó nhìn sang phía quan trấn. Quan trấn thấy vậy gật đầu xác nhận.

- " không sai, chỉ là hiểu nhầm thôi. Ta đến đây để thả tiên sinh ra ngoài, xin phu nhân yên tâm "

Linh Nhi mừng rỡ vô cùng, mà bốn người anh của nàng cũng vậy. Bọn họ đồng loạt hướng về quan trấn thi lễ.

- " đa tạ đại nhân đã ban ơn, chúng tiểu nhân cảm kích vô cùng "

Lời nói này của bọn họ khiến quan trấn giật mình, vội xua tay lia lịa.

- " cái này là chức trách, sao ta dám nhận ơn, xin mọi người đừng đa lễ "

Năm anh em họ Trần ngước mắt nhìn ngạc nhiên. Thời phong kiến quan là cha mẹ, dân chỉ như con, việc quan thả người đều xem là ơn huệ, cho nên họ tạ ơn là điều dễ hiểu. Thế nhưng Vạn Vân Phong thì khác, hắn bước tới khoác vai Linh Nhi mà cười nhạt.



° " cái gì mà tạ ơn chứ? Bọn chúng bắt oan ta vào tù, ta chưa trừng phạt chúng là may mắn cho chúng rồi, kẻ biết ơn là chúng chứ không phải ta "

Năm anh em nghe Vạn Vân Phong nói vậy thì giật mình hoảng sợ, bởi đắc tội một lúc với cả hai người quyền lực nhất trấn là một điều rất không nên. Bọn họ vội hướng hai tên An và Quyết định xin lỗi, thế nhưng chưa kịp nói gì thì hai tên An và Quyết đã cúi đầu thi lễ nói trước.

- " tiên sinh nói phải, nói rất phải. Là chúng ta đắc tội với tiên sinh, là chúng ta phải xin lỗi tiên sinh mới đúng"

Nói xong thì vái một cái khiến cả năm anh em họ Trần ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đang lúc nhìn nhau ngơ ngác, Vạn Vân Phong quay sang bốn người anh của Linh Nhi mà hỏi.

° " các huynh, chuyện của đệ trước khi đi đã nhờ vả các huynh, không biết các huynh làm đến đâu rồi?"

Trần Linh Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên, ánh mắt ngây thơ mà hỏi.

- " phu quân có chuyện gì quan trọng nhờ vả sao? Là chuyện gì vậy, sao chàng không nói với ta?"

Vạn Vân Phong cười khổ. Cái chuyện nhờ vả ấy là muốn bốn người này khuyên nhủ Linh Nhi từ bỏ hôn ước, là giải thích với Linh Nhi rằng cái hôn ước lần đó là do hắn không muốn cự tuyệt nàng trong thời khắc nàng đau khổ vì mất cha mà thôi. Bây giờ Linh Nhi hỏi thì biết trả lời thế nào, đành ậm ừ qua chuyện mà thôi. Hắn cười gượng.

° " a ha ha... chỉ là chuyện của đàn ông với nhau, muội biết làm gì?"

Linh Nhi thoáng ngơ ngác, chuyện đàn ông là chuyện gì? Vạn Vân Phong nhìn cách xưng hô của Linh Nhi thì biết bốn người kia chưa làm gì rồi, thế nhưng vẫn hỏi để nhắc nhở họ. Bốn người anh lúc này cũng ngại ngùng lắm, cười gượng với nhau.

- " à thì...em rể à. Đệ mới đi có mười ngày thôi, thời gian chưa đủ dài để... chúng ta làm việc "

Nói xong thì bật cười qua chuyện. Vạn Vân Phong tặc lưỡi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà chỉ mới mười ngày thôi ư, cứ tưởng cả tháng rồi chứ. Mọi người gặp lại vốn là chuyện vui, lúc này thấy trời đã nắng thì hắn mạnh dạn nắm tay Linh Nhi mà nói.

° " trời không còn sớm nữa, chắc mọi người vẫn chưa ăn gì. Đi, chúng ta đi ăn phở đi. Ta biết một quán phở rất ngon"

Nói xong thì dắt tay Linh Nhi đi luôn. Cả bọn kéo nhau đi, nhưng An và Quyết vẫn đứng đó. Vạn Vân Phong ngoái đầu nhìn lại hỏi.

° " sao thế, không đi à. Nếu không mang theo tiền thì đừng lo, ta mời "

An và Quyết thoáng nhìn nhau, nếu là lúc trước thì chúng lập tức từ chối, bởi để mời được phú thương và quan trấn đi ăn không phải là dễ. Thế nhưng hoàn cảnh và địa vị bây giờ rất khác, được vương tử mời mà không đi là đắc tội, chưa kể đây còn là lời mời của bạch đạo sư, người mà chúng tôn làm thầy. Hai tên vội cúi đầu.



- " vâng, tiên sinh, chúng ta cùng đi"

Nói xong liền chạy theo. Năm anh em họ Trần không hiểu tường tận chuyện gì xảy ra, thấy mọi việc cứ kỳ lạ thế nào ấy, cả thảy ngơ ngác hết cả.

Cả bọn theo chân Vạn Vân Phong đến quán phở lề đường mà hắn trước đây đã từng ăn. Vừa đến nơi năm anh em họ Trần đã giật mình lo lắng. Quán phở ven đường chỉ dành cho tầng lớp lao động ít tiền, sao có thể dùng để tiếp đón quan trấn và phú thương, hai người quyền lực nhất trấn Đào Hoa này chứ. Bọn họ lo lắng lén nhìn hai người kia, thế nhưng ngạc nhiên khi thấy hai người này không có chút phản ứng chê bai nào. Đối với hai tên An và Quyết thì được vương tử mời là một vinh dự, đừng nói ngồi quán ven đường chứ dù có ngồi phệt xuống đường ăn phở chúng cũng vui vẻ. Lúc này chủ quán thấy khách kéo nhau tới đông thì vui mừng, lại càng vui mừng hơn khi nhận ra vị khách lịch sự ngày nào. Chủ quán chạy vội về phía Vân Phong mà vui mừng khôn xiết.

- " bạch đạo sư...a... đạo sư quay trở lại rồi. Tối qua ta nghe nói đạo sư bị bắt giam vào ngục, trong lòng thật sự lo lắng. Bây giờ nhìn thấy đạo sư khỏe mạnh tự do thế này, thật sự rất vui mừng..."

Vạn Vân Phong cảm thấy vui vẻ, liền thi lễ.

° " cảm ơn chủ quán đã lo lắng cho ta. Bây giờ ta rất đói, xin hãy sắp xếp cho ta bàn tám người, để chúng ta thưởng thức tay nghề của chủ tiệm "

Chủ quán vui vẻ lắm, liền nhìn một lượt mà cười toe toét.

- " được rồi, tám người phải không? Xin mời..."

Lời nói chưa dứt thì đã dừng lại, khuôn mặt hoảng hốt khi nhìn ra hai đại nhân vật là Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An đang đứng đó. Chủ quán vội vã cúi đầu thi lễ.

- " tiểu nhân tham kiến đại nhân, tham kiến phú thương. Không biết hai vị tới đây có chuyện gì?"

An và Quyết nhìn chủ quán khẽ phẩy tay.

- " chỉ là tới ăn phở, không có chuyện gì đâu "

Chủ quán há hốc mồm không tin được, cái quán lấn chiếm lòng đường của ông ta thì làm sao tiếp nổi hai đại nhân vật thế này chứ? Nhìn thấy chủ quán ngơ ngác, Vạn Vân Phong hiểu vấn đề mà cười nói.

° " ha ha ha... bọn họ do ta dẫn đến, chủ quán đừng lo lắng "

Đoạn quay sang nhìn An và Quyết mà nói chắc chắn.

° " bước vào quán phở, chúng sinh bình đẳng "

Nói xong phẩy tay ra hiệu, An và Quyết theo đó mà lẳng lặng bước vào ngồi xuống ghế trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người. Năm anh em họ Trần và cả chủ quán ngơ ngác nhìn nhau. Rốt cuộc Vạn Vân Phong là ai, và có chuyện gì xảy ra mà hắn ta có thể khiến hai người đứng đầu trấn ngoan ngoãn nghe theo lời hắn đến như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện