Thẩm Duệ vác Tống Hân Nghiên ra đường lớn, ba chiếc ô tô hạng sang đậu ở một bên đường, đặc biệt là chiếc Bentley Continental màu trắng của anh. Anh vác cô dễ dàng như đang vác một cái bao tải.
Đôi vai mạnh mẽ của anh cấn lên bụng cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Đó là lần đầu tiên cô bị người khác vác mình trên vai, gió mùa thu thổi qua làm tốc váy của cô lên, để tránh bị lộ hàng, cô dùng hai tay ấn vào váy. Trên đường đi cứ xóc nảy liên tục, mấy thứ cô vừa ăn vào đã thấy cồn cào trong bụng muốn nôn ra.
“Thẩm Duệ, thả em xuống.” Tống Hân Nghiên yếu ớt hét lên.
Thẩm Duệ rút chìa khóa xe rồi mở khóa, sải bước tới trước chiếc Bentley Continental màu trắng, kéo ghế phụ ra không thương tiếc ném cô vào trong. Tống Hân Nghiên bị anh ném có hơi choáng váng đau đầu hoa mắt, phải mất một lúc sau cô đã muốn ngất đi. Khi cô đang đưa tay ra định mở cửa, Thẩm Duệ đã bước lên xe khóa trái cửa lại.
Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh mở cửa ra, em muốn xuống xe.”
“Cho em xuống xe để em đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Em làm tim anh đau muốn chết đây này.” Thẩm Duệ ngồi ở ghế lái, trong lòng bực bội không thôi, không thích cách cô kháng cự việc ở bên anh nhiều như vậy. Anh mở tủ, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, làn khói lượn lờ, anh khẽ nheo mắt lại suy nghĩ, vẻ mặt anh như điếu thuốc giữa ngón tay, tia lửa chập chờn lập lòe, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Tống Hân Nghiên căn môi: “Em trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào, anh đừng nói mấy câu khó nghe như vậy.”
"Vậy nói cho anh biết, em và Liên Mặc đang mập mờ như vậy là có ý gì?” Thẩm Duệ quay mặt trừng mắt nhìn cô, giọng đầy hung hăng và chua ngoa.
Cô với Liên Mặc hôn nhau trong ô tô lúc nửa đêm, đã thế nửa đêm còn bỏ nhà ra đi cùng với Liên Mặc, sau đó đến thôn nhỏ hẻo lánh này nghỉ mát, cô thật sự coi anh như đã chết nên không thấy hay sao? “Em...” Tống Hân Nghiên không nói nên lời: “Em có quan hệ tình cảm mập mờ với anh ấy khi nào, anh đừng có đem một tình bạn thuần khiết ra rồi suy nghĩ mấy thứ bậy bạ như vậy.”
“Anh nghĩ bậy bạ à? Trong mắt anh ta chỉ có bốn chữ là “anh muốn chơi em thôi, em đúng là đồ ngốc, không thể nhìn ra anh ta có động cơ thầm kín với em sao?” Lời nói của Thẩm Duệ thô bạo và ác ý, anh gần như muốn đập đầu cô ra để xem bên trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì?
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức muốn phát điên, rõ ràng là anh đã làm sai, vậy mà còn nói ra mấy lời quá đáng đó với cô, cô giận đến mất lý trí nói: “Thẩm Duệ, anh không sỉ nhục người khác thì anh chết sao? Liên Mặc đã giúp em rất nhiều, ngay cả khi anh ấy có ý gì với em đi chăng nữa thì cũng là trai chưa vợ gái chưa chồng, bọn em có mập mờ với nhau thì cần gì phải ngại có lọt vào mắt anh hay không chứ?”
“Eml” Thẩm Duệ đột ngột quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào cô: “Em thừa nhận rồi đúng không?”
Tống Hân Nghiên cũng không cam lòng gân cổ trừng mắt nhìn anh: “Em thừa nhận đấy thì sao?”
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ như đang cười thầm, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không biết anh sẽ đối phó với cô như thế nào, cô rụt người lại thì nhìn thấy anh ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, sau đó nhanh chóng dí sát người về phía cô.
Cỗ xe quá lớn mà Tống Hân Nghiên lại không có chỗ nào để tránh, cô lập tức bị anh đè lên ghế phụ, không thể nhúc nhích được. Cô run sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên người mình: “Thẩm Duệ, anh đừng có làm bậy!”
“Làm bậy? Không phải em đang quá thiếu thốn sao? Anh sẽ thỏa mãn em, để em không cần suốt ngày nghĩ đến việc tìm những người đàn ông hoang dâm khác nữa!” Thẩm Duệ đã bao dung cô đến cực điểm rồi, những tính khí xấu xa đã áp chế xuống bấy lâu nay rốt cuộc cũng sắp bộc phát ra.
Vì ở rất gần, Tống Hân Nghiên có thể nghe rõ hơi thở nặng nhọc của anh, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.
Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô được phản chiếu trong đôi mắt phượng sâu thẳm kia, khuôn mặt đẹp trai của anh đầy xấu xa và tức giận, sống mũi cao kề sát, đôi môi mỏng mím chặt, dường như anh đang nổi cơn thịnh nộ, thân thể hai người ép sát vào nhau, Hân Nghiên có thể nghe thấy nhịp tim của cả hai người.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cúi đầu, dùng sức mạnh không thể cưỡng lại được, cúi đầu mạnh mẽ dán đôi môi mỏng dán lên đôi cô, không cho cô chút thời gian suy nghĩ, anh thô lỗ độc đoán gặm căn môi cô, ngay từ đầu nó đã là một nụ hôn chiếm hữu tàn bạo rồi.
Con ngươi của Tống Hân Nghiên hơi giãn ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, trong mắt phượng của anh hiện lên một loại trừng phạt kinh ngạc, xem ra anh sẽ dùng cách này để xua đuổi hình bóng người đàn ông khác trong tâm trí cô.
“Thẩm... Tống Hân Nghiên há miệng, mùi thuốc lá tươi mới thấm vào môi cô, cằm cô bị lòng bàn tay to của anh năm chặt, không cho cô có cơ hội tránh né, nhiệt độ trong xe dần dần tăng lên, cô bị hành động tàn bạo của anh làm cho rơi lệ.
Thẩm Duệ gặm cắn môi cô, anh không nhẹ nhàng chút nào, nỗi đau anh cố tình tạo ra khiến cô run lên, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt phượng sáng rực như cả bầu trời: “Nói đi, em có chịu phân rõ giới hạn với anh ta hay chưa hả?”
Tống Hân Nghiên lộ ra đôi mắt phượng tàn nhẫn nhìn ăn, cô nghiến răng quay đầu đi, không muốn nói bất kỳ lời nào. Một giây tiếp theo, căm của cô bị anh cưỡng bức xoay qua, hơi thở tức giận của anh phun lên môi và cổ cô, anh nhìn chằm chằm cô một lúc: “Anh bảo em nói đi mài”
“Thẩm Duệ, thật ra anh không hiểu chút gì về tình yêu cả. Trước đây anh dịu dàng với em đều là giả tạo, bây giờ anh mới lộ ra bộ mặt thật của mình đúng không?” Tống Hân Nghiên tức giận nhìn anh, cô bị những cử chỉ dịu dàng của anh làm cho mê hoặc, thật sự anh là một con người cố chấp hoang tưởng chỉ tin vào những gì mà mình thấy thôi.
Thẩm Duệ tức giận không còn gì để nói nữa: “Đừng nói về anh ta, anh chỉ cần em trả lời anh một câu thôi, em có chịu phân rõ giới hạn của mình với anh ta hay chưa?”
“Không, không muốn, không chịu!” Tống Hân Nghiên dùng sức đẩy anh thật mạnh, nhưng Thẩm Duệ có lẽ không ngờ rằng cô sẽ đột ngột đẩy anh ra, lưng anh đập vào bảng điều khiển trung tâm, đau đến thấu xương. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, mắt phượng u ám đổ dồn về phía cô như bão tố cuồng phong, như thể đã đạt đến giới hạn của anh.
Đột nhiên người đàn ông cúi xuống, há miệng cắn cổ cô, hung tợn vô cùng, giống như muốn cắn đứt cổ cô vậy.
Tống Hân Nghiên thở hổn hển vì đau, cô dùng hai tay đẩy mạnh vào ngực anh, nói: “Thẩm Duệ, đau, đau em”
Thẩm Duệ dựa vào vai cô thở hổn hển, lúc đó anh thực sự muốn lao vào trong cơ thể cô, dùng sự thật để chứng minh rằng cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh. Nhưng anh không thể, anh đã làm chuyện không thể tha thứ, nếu anh lại cưỡng hiếp cô thì cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Anh không muốn đi quá nhanh rồi lại mất cô mãi mãi
Anh cụp mắt xuống, thấy dấu răng trên cổ cô hơi rỉ máu, anh vươn đầu lưỡi liếm láp, cảm giác da thịt cô lập tức căng thẳng lên, lòng anh dâng trào một mảng bi thương: “Hân Nghiên, đừng chọc tức anh nữa, hậu quả em gây ra chính em không thể nào gánh nổi đâu.”
Cơ thể Tống Hân Nghiên run lên, cô nhắm mắt lại, quay đầu đi không nói lời nào.
Đôi vai mạnh mẽ của anh cấn lên bụng cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Đó là lần đầu tiên cô bị người khác vác mình trên vai, gió mùa thu thổi qua làm tốc váy của cô lên, để tránh bị lộ hàng, cô dùng hai tay ấn vào váy. Trên đường đi cứ xóc nảy liên tục, mấy thứ cô vừa ăn vào đã thấy cồn cào trong bụng muốn nôn ra.
“Thẩm Duệ, thả em xuống.” Tống Hân Nghiên yếu ớt hét lên.
Thẩm Duệ rút chìa khóa xe rồi mở khóa, sải bước tới trước chiếc Bentley Continental màu trắng, kéo ghế phụ ra không thương tiếc ném cô vào trong. Tống Hân Nghiên bị anh ném có hơi choáng váng đau đầu hoa mắt, phải mất một lúc sau cô đã muốn ngất đi. Khi cô đang đưa tay ra định mở cửa, Thẩm Duệ đã bước lên xe khóa trái cửa lại.
Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh mở cửa ra, em muốn xuống xe.”
“Cho em xuống xe để em đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Em làm tim anh đau muốn chết đây này.” Thẩm Duệ ngồi ở ghế lái, trong lòng bực bội không thôi, không thích cách cô kháng cự việc ở bên anh nhiều như vậy. Anh mở tủ, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, làn khói lượn lờ, anh khẽ nheo mắt lại suy nghĩ, vẻ mặt anh như điếu thuốc giữa ngón tay, tia lửa chập chờn lập lòe, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Tống Hân Nghiên căn môi: “Em trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào, anh đừng nói mấy câu khó nghe như vậy.”
"Vậy nói cho anh biết, em và Liên Mặc đang mập mờ như vậy là có ý gì?” Thẩm Duệ quay mặt trừng mắt nhìn cô, giọng đầy hung hăng và chua ngoa.
Cô với Liên Mặc hôn nhau trong ô tô lúc nửa đêm, đã thế nửa đêm còn bỏ nhà ra đi cùng với Liên Mặc, sau đó đến thôn nhỏ hẻo lánh này nghỉ mát, cô thật sự coi anh như đã chết nên không thấy hay sao? “Em...” Tống Hân Nghiên không nói nên lời: “Em có quan hệ tình cảm mập mờ với anh ấy khi nào, anh đừng có đem một tình bạn thuần khiết ra rồi suy nghĩ mấy thứ bậy bạ như vậy.”
“Anh nghĩ bậy bạ à? Trong mắt anh ta chỉ có bốn chữ là “anh muốn chơi em thôi, em đúng là đồ ngốc, không thể nhìn ra anh ta có động cơ thầm kín với em sao?” Lời nói của Thẩm Duệ thô bạo và ác ý, anh gần như muốn đập đầu cô ra để xem bên trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì?
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức muốn phát điên, rõ ràng là anh đã làm sai, vậy mà còn nói ra mấy lời quá đáng đó với cô, cô giận đến mất lý trí nói: “Thẩm Duệ, anh không sỉ nhục người khác thì anh chết sao? Liên Mặc đã giúp em rất nhiều, ngay cả khi anh ấy có ý gì với em đi chăng nữa thì cũng là trai chưa vợ gái chưa chồng, bọn em có mập mờ với nhau thì cần gì phải ngại có lọt vào mắt anh hay không chứ?”
“Eml” Thẩm Duệ đột ngột quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào cô: “Em thừa nhận rồi đúng không?”
Tống Hân Nghiên cũng không cam lòng gân cổ trừng mắt nhìn anh: “Em thừa nhận đấy thì sao?”
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ như đang cười thầm, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không biết anh sẽ đối phó với cô như thế nào, cô rụt người lại thì nhìn thấy anh ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, sau đó nhanh chóng dí sát người về phía cô.
Cỗ xe quá lớn mà Tống Hân Nghiên lại không có chỗ nào để tránh, cô lập tức bị anh đè lên ghế phụ, không thể nhúc nhích được. Cô run sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên người mình: “Thẩm Duệ, anh đừng có làm bậy!”
“Làm bậy? Không phải em đang quá thiếu thốn sao? Anh sẽ thỏa mãn em, để em không cần suốt ngày nghĩ đến việc tìm những người đàn ông hoang dâm khác nữa!” Thẩm Duệ đã bao dung cô đến cực điểm rồi, những tính khí xấu xa đã áp chế xuống bấy lâu nay rốt cuộc cũng sắp bộc phát ra.
Vì ở rất gần, Tống Hân Nghiên có thể nghe rõ hơi thở nặng nhọc của anh, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.
Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô được phản chiếu trong đôi mắt phượng sâu thẳm kia, khuôn mặt đẹp trai của anh đầy xấu xa và tức giận, sống mũi cao kề sát, đôi môi mỏng mím chặt, dường như anh đang nổi cơn thịnh nộ, thân thể hai người ép sát vào nhau, Hân Nghiên có thể nghe thấy nhịp tim của cả hai người.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cúi đầu, dùng sức mạnh không thể cưỡng lại được, cúi đầu mạnh mẽ dán đôi môi mỏng dán lên đôi cô, không cho cô chút thời gian suy nghĩ, anh thô lỗ độc đoán gặm căn môi cô, ngay từ đầu nó đã là một nụ hôn chiếm hữu tàn bạo rồi.
Con ngươi của Tống Hân Nghiên hơi giãn ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, trong mắt phượng của anh hiện lên một loại trừng phạt kinh ngạc, xem ra anh sẽ dùng cách này để xua đuổi hình bóng người đàn ông khác trong tâm trí cô.
“Thẩm... Tống Hân Nghiên há miệng, mùi thuốc lá tươi mới thấm vào môi cô, cằm cô bị lòng bàn tay to của anh năm chặt, không cho cô có cơ hội tránh né, nhiệt độ trong xe dần dần tăng lên, cô bị hành động tàn bạo của anh làm cho rơi lệ.
Thẩm Duệ gặm cắn môi cô, anh không nhẹ nhàng chút nào, nỗi đau anh cố tình tạo ra khiến cô run lên, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt phượng sáng rực như cả bầu trời: “Nói đi, em có chịu phân rõ giới hạn với anh ta hay chưa hả?”
Tống Hân Nghiên lộ ra đôi mắt phượng tàn nhẫn nhìn ăn, cô nghiến răng quay đầu đi, không muốn nói bất kỳ lời nào. Một giây tiếp theo, căm của cô bị anh cưỡng bức xoay qua, hơi thở tức giận của anh phun lên môi và cổ cô, anh nhìn chằm chằm cô một lúc: “Anh bảo em nói đi mài”
“Thẩm Duệ, thật ra anh không hiểu chút gì về tình yêu cả. Trước đây anh dịu dàng với em đều là giả tạo, bây giờ anh mới lộ ra bộ mặt thật của mình đúng không?” Tống Hân Nghiên tức giận nhìn anh, cô bị những cử chỉ dịu dàng của anh làm cho mê hoặc, thật sự anh là một con người cố chấp hoang tưởng chỉ tin vào những gì mà mình thấy thôi.
Thẩm Duệ tức giận không còn gì để nói nữa: “Đừng nói về anh ta, anh chỉ cần em trả lời anh một câu thôi, em có chịu phân rõ giới hạn của mình với anh ta hay chưa?”
“Không, không muốn, không chịu!” Tống Hân Nghiên dùng sức đẩy anh thật mạnh, nhưng Thẩm Duệ có lẽ không ngờ rằng cô sẽ đột ngột đẩy anh ra, lưng anh đập vào bảng điều khiển trung tâm, đau đến thấu xương. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, mắt phượng u ám đổ dồn về phía cô như bão tố cuồng phong, như thể đã đạt đến giới hạn của anh.
Đột nhiên người đàn ông cúi xuống, há miệng cắn cổ cô, hung tợn vô cùng, giống như muốn cắn đứt cổ cô vậy.
Tống Hân Nghiên thở hổn hển vì đau, cô dùng hai tay đẩy mạnh vào ngực anh, nói: “Thẩm Duệ, đau, đau em”
Thẩm Duệ dựa vào vai cô thở hổn hển, lúc đó anh thực sự muốn lao vào trong cơ thể cô, dùng sự thật để chứng minh rằng cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh. Nhưng anh không thể, anh đã làm chuyện không thể tha thứ, nếu anh lại cưỡng hiếp cô thì cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Anh không muốn đi quá nhanh rồi lại mất cô mãi mãi
Anh cụp mắt xuống, thấy dấu răng trên cổ cô hơi rỉ máu, anh vươn đầu lưỡi liếm láp, cảm giác da thịt cô lập tức căng thẳng lên, lòng anh dâng trào một mảng bi thương: “Hân Nghiên, đừng chọc tức anh nữa, hậu quả em gây ra chính em không thể nào gánh nổi đâu.”
Cơ thể Tống Hân Nghiên run lên, cô nhắm mắt lại, quay đầu đi không nói lời nào.
Danh sách chương