Ngước lên, tôi nhìn Varay khi cô ấy hủy hình dạng phép thuật của mình và trở lại bình thường, lớp băng bao bọc cơ thể cô ấy dần dần tan ra.
“Một trận đấu rất hay, Tướng Quân Arthur.” Varay thừa nhận và chìa tay ra.
Tôi nắm lấy tay cô ấy để cô ấy kéo tôi đứng dậy. “Đúng như mong đợi, có vẻ như tôi còn một đoạn đường dài nữa mới bắt kịp cô.”
“Nếu cậu có thể sử dụng kỹ năng đó lâu hơn nữa thì cậu sẽ có cơ hội qua mặt tôi đấy.” Nữ Lance thừa nhận.
“Tôi chỉ xem kỹ năng đó như một dạng sức mạnh mượn tạm chứ không phải sức mạnh thật sự của tôi.” Tôi cười và phủi bụi trên đồ. “Tôi cứ tưởng là mình đã thuần thục nguyên tố Băng rất nhiều rồi, nhưng khi thấy khả năng của cô hôm nay thật sự khiến tôi nghi ngờ bản thân mình.”
Varay chỉ nhếch mép một xíu để lộ nụ cười hiếm hoi trước khi đi về phía em gái tôi và những khán giả kia.
Ngay khi tôi đi trở lại chỗ bọn họ, các trưởng lão cùng Bairon và Virion—người đang trao đổi đồng vàng với nhau vì lý do gì đấy—ngay lập tức công kích tôi với hàng tá câu hỏi và lời khuyên về những gì tôi đã làm sai khi đấu tập với Varay.
“Thần chú hỏa hệ của cậu rất mạnh đấy, nhưng cậu lại tiêu tốn quá nhiều mana để sử dụng chúng.” Hester nói trước.
“Đúng thế,” Buhnd nói thêm vào. “Và trong vài trường hợp thì nên dùng phép thuật Thổ hệ sẽ giúp ích nhiều hơn, ấy thế mà cậu lại chọn thi triển nguyên tố dễ dùng hơn của mình.”
Đầu tôi quay vòng vòng khi tôi cố quay sang đối mặt với từng người thì Alanis lên tiếng. “Các trưởng lão. Tôi tin rằng Tướng Quân Arthur sẽ dễ dàng hiểu ý mọi người muốn nói hơn nếu từng người một lên tiếng.”
“Đúng vậy,” Tổng Tư Lệnh Virion. “Hãy cùng ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh và phân tích xem cậu tướng quân trẻ tuổi đây đã sai ở chỗ nào!”
Và rồi tôi ngồi trên một chiếc ghế đá được Buhn tạo ra, tất cả bọn tôi đều ngồi thành một vòng tròn như trong các buổi sinh hoạt lớp vậy. Chỉ có điều, lần này, bạn học của tôi có lẽ là một trong những nhân vật cộm cán và quyền lực nhất trong cả lục địa này.
Ellie và Boo cũng ngồi cùng bọn tôi nhưng giữ im lặng trong khi những người khác bắt đầu chỉ ra những điểm sai của tôi trong trận vừa rồi, và giải thích cho tôi nên làm gì thì tốt hơn trong các trường hợp như thế trong tương lai.
“Dùng gió để gia tăng tốc độ cho thần chú của mình là một ý tưởng hay đấy, nhưng cách mà cậu áp dụng vẫn còn quá cơ bản,” Camus giải thích. “Ví dụ này, thay vì dùng gió để ‘đẩy’ thanh lôi giáo, sao cậu không dung hợp cả hai thần chú lại với nhau? Bằng cách đó, cậu sẽ tạo được một lực xoay để gia tăng độ công phá mà chẳng phải tốn quá nhiều mana.”
Tôi đang chăm chú lắng nghe lời phân tích của vị trưởng lão người elf thì một giọng nói khác vang lên. Là Bairon.
“Bởi vì bản chất của nguyên tố Lôi rất khó kiểm soát nên việc biến đổi hình dạng của sấm sét khó hơn biến đổi hình dạng của ngọn lửa. Cách tấn công hiệu quả nhất là tạo ra một thanh Hỏa Giáo và vận lôi hệ bao bọc lấy nó.” Anh ta nói một cách nghiêm nghị.
“C-Cảm ơn vì lời khuyên.” Tôi nói và ngạc nhiên khi thấy anh ta giúp tôi. Tôi biết rằng bọn tôi đều chung một phe, nhưng sau cùng, tôi vẫn là người đã giết chết em trai anh ta một cách tàn nhẫn.
Đừng hiểu sai ý tôi, thằng Lucas hoàn toàn xứng đáng với những điều tôi đã ban cho hắn ta, thậm chí còn hơn nữa, nhưng Bairon vẫn nổi điên dù đã hiểu rõ sự tình.
“Hãy để tôi cho cậu thêm một lời khuyên khác,” Varay nói. “Khả năng kiểm soát thần chú Băng hệ của cậu rất tốt, nhưng với tư cách là đối thủ của cậu, tôi phải nói rằng cậu quá dễ đoán vì cậu chỉ toàn dùng thần chú Băng hệ để đánh lạc hướng. Tôi cho rằng cả Công Chúa Kathyln cũng đã nhìn thấu được điều này.”
Nữ công chúa gật đầu. “Ngoài thần chú Độ Không Tuyệt Đối ra, hầu hết những thần chú Băng hệ khác chủ yếu chỉ để đánh lạc hướng đối thủ của cậu khỏi thần chú Lôi hệ mạnh mẽ kia.”
Mình đã trở nên dễ đoán đến mức đó rồi ư?
Như thể đọc được tâm trí tôi, Varay liền nói tiếp. “Tốc độ thi triển và khả năng thi triển của cậu đã bù đắp phần nào cho khuyết điểm này, nhưng tôi cho rằng nếu trong một cuộc chiến dài lâu thì chính điều này sẽ dẫn cậu đến thất bại.”
“Tôi sẽ nghe theo những lời khuyên của các người. Cảm ơn”—tôi quay sang Kathyln—“cả hai người.”
Virion tận dụng thời cơ này và đứng dậy và vỗ tay. “Chà, xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn buổi tập. Giờ thì cứ tiếp tục tập luyện đi Arthur. Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào cháu đấy, đặc biệt là sau khi cháu dành nhiều thời gian để luyện tập.”
Tổng Tư Lệnh nháy mắt rồi chắp tay ra sau lưng và đi về phía cánh cửa. Cả hai người Lances đi theo sau lưng ông và tôi tiếp tục theo dõi họ cho đến khi cánh cửa lớn ấy đóng sầm lại sau lưng họ.
“Mệt mỏi thật đấy,” Emily nói và thở dài một hơi.
“Ở chung phòng với hai Lances và Tổng Tư Lệnh đúng là ngột ngạt dữ thật,” em gái tôi nói và nằm lên lưng Boo.
“Ba lances chứ,” tôi sửa lại. “Anh trai em cũng là một Lance mà, nhớ chứ.”
“Ừ thì, nhưng anh là anh trai em trước,” em ấy xua tay nói.
Tôi đứng dậy và duỗi tay. “Anh sẽ xem đó là lời khen vậy.”
“Vậy buổi huấn luyện đến đây là kết thúc rồi chứ?” Kathyln hỏi và cúi đầu xuống.
Emily đi qua chỗ những cái bảng điều khiển và cẩn thận đọc thông số. “Chà, vẫn còn rất nhiều mana còn trong đây nếu mọi người muốn tiếp tục luyện tập.”
“Nghe hay đấy!” Buhnd thốt lên và đứng phắc dậy. “Nãy giờ ta hơi ngứa ngáy khi xem cậu đấu đấy. Công chúa đây có muốn một trận đấu nho nhỏ không nào?”
Kathyln háo hức gật đầu và đi theo các vị trưởng lão người ra sân tập.
“Cháu nghĩ cháu sẽ về phòng vậy.” Em tôi nói và ngáp ngắn ngáp dài.
“Em có muốn anh dẫn em về phòng không?” Tôi hỏi.
Ellie lắc đầu, vỗ về cơ thể đầy đặn của Boo. “Em về với Boo cũng được.”
Tôi gật đầu, mỉm cười “Chúc ngủ ngon.”
Đôi mắt em ấy khép hờ, chào tôi một cách yếu ớt. “Chúc ngủ ngon, các trưởng lão. Ngủ ngon nha, Emily. Chúc ngủ ngon, cô Emeria. Và chúc ngủ ngon, Lance Arthur.”
Tôi cười. “Cái con bé này.”
Em ấy ngây ngô liếc xéo tôi trước khi lon ton ra khỏi phòng, chỉ còn lại Emily, Alanis và hai người lớn tuổi còn lại.
“Cậu và em gái rất khác nhau, Arthur.” Alanis nhận xét.
Tôi mỉm cười “Em ấy chắc chắn giống cha chúng tôi hơn.”
“Vậy cậu thì giống mẹ hơn à?” Cô trợ lý Elf hỏi, mắt cô ấy tập trung vào bóng dáng của Kathyln và Buhnd.
Tôi cũng nhìn hai người họ đang chuẩn bị trang bị trước khi trận đấu bắt đầu. “Tôi không chắc, nhưng tôi muốn nói rằng mình là sự pha trộn của cả hai.”
“Cậu sẽ giống ai nếu không phải một trong hai người họ?” Hester hỏi.
Tôi nhún vai, không biết phải trả lời ra sao thì một tiếng ngáp vang lên ngay phía sau.
Quay đầu nhìn lại, tôi có thể thấy đầu của Emily gật gù khi cô cố giữ mình tỉnh táo.
“Emily,” tiếng gọi của tôi làm cô ấy giật mình.
“Tớ không có ngủ gật!” Cô ấy lần mò với các mặt số trên bảng điều khiển như đang làm việc.
“Không ai bảo thế cả,” Tôi cười khúc khích. “Nhưng có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một chút.”
“Arthur nói đúng đấy” Alanis nói. “Sau khi quan sát một hồi, tôi biết một chút về việc vận hành các thiết bị đó rồi.”
Nữ kỹ sư ngáp thêm một cái rồi chỉnh lại chiếc kính. “Cảm ơn, nhưng không sao đâu. Em cần thu thập thêm dữ liệu và so sánh fpu từ trận chiến của Tướng Varay và Arthur.”
“Về việc đó, cậu đã không thực sự cung cấp cho bọn mình bất kì dữ liệu nào trong các buổi huấn luyện của tớ với các trưởng lão trong vài ngày qua.” Tôi đáp.
“Ta cũng đang thắc mắc về việc này.” Camus nói thêm, chuyển ánh nhìn của mình khỏi cuộc đấu tay đôi giữ Kathyln và Buhnd. “Ta rất muốn xem cách thi triển phép thuật của mình được đo lường như thế nào.”
“Được chứ. Tuy nhiên, những con số đó thực sự không có ý nghĩa gì nếu không có dữ liệu so sánh cả.” Emily giải thích. “Cháu hiện có một vài trợ lý trong các học viện đang thử nghiệm các phiên bản cấp thấp hơn của vật phẩm này để lấy đo dữ liệu của học viên ở đó, từ đó chúng cháu có thể thu thập một dãy dữ liệu đủ rộng để làm nền tảng so sánh.”
“Vậy chỉ số fpu được sử dụng để so sánh sức mạnh giữa các pháp sư ư?” Tôi xác nhận.
Emily hào hứng gật đầu. “Chính xác, tuy nhiên mặc dù hiện giờ tớ mới chỉ có thể so sánh các chỉ số fpu giữa các pháp sư có mặt ở đây, nhưng tớ tự tin hơn khi có thêm dữ liệu thì chỉ số fpu sẽ chính xác hơn.”
Đôi môi của Camus nở ra một nụ cười, đôi mắt ông ẩn sau mái tóc màu vàng bạc. “Ta tự hỏi, trong số các trưởng lão chúng ta, ai là người mạnh nhất.”
Hai trưởng lão nhanh chóng tranh cãi xem ai là người mạnh nhất trong khi tôi lại tiếp tục tập trung vào Kathyln và Buhnd.
Trận đấu đã kết thúc. Kathyn gần như đã kiệt sức trong khi Buhnd còn chẳng đổ một giọt mồ hôi. Bao quanh họ là những gai băng và đất đá cùng với những miệng hố rải rác trên mặt đất, nhưng cả hai đều không gây ra bất kì vết thương nào cho đối phương ngoại trừ sự mệt mỏi. Cuối cùng cô công chúa cũng cúi đầu, báo hiệu trận đấu kết thúc.
“Cậu có muốn khởi động một chút với ta không?” Camus bất ngờ đề nghị. “Ta có thứ muốn cho cậu thấy.”
Trữ lượng mana của tôi gần như đã cạn kiệt hoàn toàn, chân tay tôi đau nhức, nhưng lời nói của vị trưởng lão đã khiến tôi cảm thấy hứng thú. “Chắc chắn rồi. Nhưng chỉ khi bà Hester không phiền.”
“Đừng bận tâm đến ta,” Người giám hộ của Kathyln xua tay. “Ta sẽ ở đây và quan sát cả hai người từ xa.”
Khi hai chúng tôi đi ngang qua Buhnd và Kathyln, tôi đưa tay về phía công chúa và mong đợi một cái đập tay. Nhưng thay vào đó, thứ tôi nhận được lại là một ánh mắt bối rối trước khi cô ấy ngại ngùng siết chặt tay tôi bằng đôi tay của mình.
Tôi cố nén cười, tự trách bản thân vì đã mong đợi một cô công chúa biết cách chào hỏi bình thường không tồn tại trong thế giới này.
“Hai người xong chưa?” Camus nhếch mép hỏi.
Kathyln, người mà vẫn đang nắm chặt tay tôi, nhanh chóng buông ra và vội bước đi.
Đứng cách nhau vài bước chân, tôi thắt chặt dây đai quanh tay chân và sẵn sàng bắt đầu.
Camus hạ thấp thế đứng của mình, chìa một lòng bàn tay ra nhìn tôi. “Trước khi chúng ta bắt đầu, ta muốn cậu đấm ta một cú ngay vào đây.”
“Hả?”
“Một cú đấm, ngay vào lòng bàn tay này.”
“Chỉ một cú đấm thôi á?” Tôi bối rối xác nhận.
“Một cú đấm hết sức, cú mà cậu dành cho kẻ thù của mình ấy.” Ông ta dang rộng hai chân ra một chút. “Nào, ta đã sẵn sàng rồi đó.”
“Được thôi.” tôi nhúng vai trước khi rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Đặt chân ngay dưới cánh tay mở rộng của ông, tôi xoay hông, eo, vai và cánh tay theo một chuyển động uyển chuyển. Mana dồn lên, kết hợp với cú đấm để tạo ra một hiệu ứng bùng nổ mà không tốn một chút mana nào.
Ngay khi nắm đấm của tôi chuẩn bị đấm thẳng vào lòng bàn tay của Camus thì bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như đang đấm xuyên qua một lớp bùn đặc quánh vậy. Tôi thậm chí còn thấy nắm đấm của mình chậm dần đi và nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay.
Vị trưởng lão Elf nắm lấy cú đấm của tôi và lắc lư như thể chúng tôi đang bắt tay nhau. “Xin chào.”
Tôi giật tay mình ra khỏi tay ông ấy. “Cái quái gì thế?”
“Cậu là một đứa trẻ thông minh mà, hay tìm hiểu điều đó.” Trường lão trả lời.
Nhìn chằm chằm vào nắm tay không hề hấn gì của mình. Sau khi hết ngạc nhiên, tôi có thể dễ dàng suy luận được bằng cách nào đó ông ấy đã sử dụng thần chú phong hệ để làm đệm chặn cú đấm của tôi, nhưng tôi không cảm thấy bất kì dao động mana xung quanh tay ông.
“Hiểu được gì chưa?” Camus hỏi.
Lông mày tôi nhíu lại suy nghĩ. “Bằng cách nào đó, ngài đã sử dụng gió để làm chậm cú đấm của cháu.”
“Cậu có nghĩ câu trả lời đó có quá chung chung không?” Trưởng lão cười mỉm. “Ta đã khá nghi ngờ điều này trong những ngày qua, nhưng có vẻ sau trận đấu tay đôi của cậu với tướng quân Varay đã khẳng định sự nghi ngờ của ta.”
“Chúng ta có thể thử lại một lần nữa không?” Tôi lùi lại và đề nghị.
Ông ấy giơ lòng bàn tay lên. “Chắc chắn rồi.”
Tôi lại tung một cú đấm, với kĩ năng tương tự. Nhưng vẫn không thể hiểu chính xác ông đã sử dụng gió như thế nào để đạt được điều này.
“Một lần nữa.” Tôi nói với sự bực bội lộ rõ trong lời nói.
Dựa trên lý thuyết mana cơ bản, khi các nguyên tố đồng hệ va chạm nhau thì sẽ làm suy yếu lẫn nhau hoặc triệt tiêu hoàn toàn dựa trên lượng mana tung ra.
Sử dụng lý thuyết mà tôi đã học được từ một trong nhiều cuốn sách tôi đã đọc khi còn bé, tôi tăng cường nắm đấm của mình bằng năng lượng thuộc tính Phong hệ.
Tôi đã hạn chế lượng mana vì làm triệt tiêu kĩ thuật của Camus không phải mục tiêu của tôi. Khi tôi đấm một lần nữa, lần này tôi đã cảm thấy nó. Là áp suất không khí.
Lần này nắm đấm của tôi va chạm mạnh hơn, vang lên một tiếng “Bốp” khá rõ ràng và khiến vị Elf phải lùi lại.
Ông ấy xoa xoa bàn tay của mình “Cậu hiểu khá nhanh đấy.”
“Ngài đã sử dụng áp suất không khí.” Tôi hào hứng nói. “Ngài đã tạo ra một khoảng chân không xung quanh cơ thể cháu và tăng áp suất không khí trong bàn tay để làm chậm nắm đấm của cháu.”
Người trưởng lão nghiêng đầu. “Những thuật ngữ đó thật lạ, nhưng cỏ vẻ cậu hiểu được ý cơ bản của nó rồi đấy.”
“Thật tuyệt vời, làm thế nào ngài đã nghĩ ra điều này?” Tôi hỏi, không kiềm được sự phẫn khích.
Đây là một thế giới mà tiến trình công nghệ khoa học khác xa kiếp trước của tôi. Ấy vậy mà Camus đã tìm ra cách sử dụng nguyên lý cao cấp của áp suất không khí lên không chỉ bản thân mà còn lên cả đối thủ để tạo ra một thần chú mạnh mẽ.
‘Tại sao mình lại không nghĩ ra điều đó nhỉ?’ Tôi tự nhủ. Tôi đã có kiến thức, nhưng lại thất bại trong việc áp dụng nó.
Giọng Camus khiến tôi trở lại thực tại. “Có lẽ cậu đang nghĩ, sao mình không nghĩ ra điều này, phải không?”
Tôi nhìn lên. “Vâng-”
“Đó là điều ta đã nghi ngờ từ trước.” Camus trả lời. “Hester, Buhnd, công chúa và ta đều ở đây vì cậu muốn tìm hiểu tất các các nguyên tố với hy vọng rằng cậu có thể học được một chút về cách bọn ta sử dụng phép thuật để rồi cậu có thể kết hợp nó với phong cách của riêng cậu, phải không?”
“Cơ bản là vậy,” Tôi đồng ý.
Giọng của trưởng lão trở nên sắc bén. “Chà, vấn đề nằm ở chỗ “phong cách” của cậu đã quá thiên về hướng tấn công, đến mức cậu chưa từng nghĩ đến việc sử dụng những nguyên tố đó để tạo cách thức phòng thủ mới, ngoài cách rõ ràng như dựng tường chắn.”
“Cậu chỉ nghĩ về về nguyên tố Phong hệ dưới dạng một lưỡi dao, hoặc một cơn lốc xoáy. Cậu luôn nghĩ về nguyên tố Thổ hệ như một gai nhọn, hoặc một bức tường. Nhưng để thực sự làm chủ được những nguyên tố này, cậu cần phải biết những nét tinh tế trong bản chất của chúng chứ không phải lúc nào cũng để dùng để tiêu diệt kẻ thù.” Camus nói, thái độ mỉa mai thường thấy của ông biến mất. “Ta đã thấy cậu nghiên cứu những dấu vết nứt nẻ trên mặt đất trong trận đấu của Buhnd và công chúa. Cậu có biết thứ đó từ đâu không?”
Câu trả lời rõ ràng như ban ngày, nhưng tôi dám chắc đó không phải câu trả lời đúng nên tôi chỉ lắc đầu. “Không, cháu không biết.”
“Bậc thầy nguyên tố Thổ hệ có thể chuyển hướng lực tấn công của đối thủ xuống mặt đất bên dưới họ. Làm chính xác như vậy có thể triệt tiêu gần như tất cả lực phát sinh từ các đòn tấn công vật lý của đối phương.”
Tôi đứng lặng, không thể đáp lại
Camus thờ dài. “Đúng lý ra thì cậu đang ở một vị trí cao hơn cả ta, nên ta cho rằng thật thô lỗ khi giảng đạo cho cậu như vậy, nhưng hãy để ta tiếp tục. Việc sử dụng các nguyên tố của cậu là rất tốt, có lẽ là tuyệt vời nữa không chừng. Tuy nhiên, cậu liên tục chọn cách thi triển phép thuật thành các đòn tấn công với mục đích làm tổn thương đối thủ, hoặc gia tăng sức mạnh cho bản thân. Mặc dù điều đó có thể tốt trong các trận đấu một chọi một, nhưng trên chiến trường thì mọi thứ sẽ rất khác biệt. Thời gian cậu có ở đây là rất ngắn, vậy nên hay khiến nó có giá trị.”
Tôi nhận ra rằng đã lâu rồi tôi không được giảng đạo như thế này. Điều này để lại một vị chua trên lưỡi tôi nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Camus chìa tay ra và mỉm cười.
“Ông đã đúng, Camus. Cảm ơn ông.” Tôi đáp lại bằng một cái bắt tay.
“Một trận đấu rất hay, Tướng Quân Arthur.” Varay thừa nhận và chìa tay ra.
Tôi nắm lấy tay cô ấy để cô ấy kéo tôi đứng dậy. “Đúng như mong đợi, có vẻ như tôi còn một đoạn đường dài nữa mới bắt kịp cô.”
“Nếu cậu có thể sử dụng kỹ năng đó lâu hơn nữa thì cậu sẽ có cơ hội qua mặt tôi đấy.” Nữ Lance thừa nhận.
“Tôi chỉ xem kỹ năng đó như một dạng sức mạnh mượn tạm chứ không phải sức mạnh thật sự của tôi.” Tôi cười và phủi bụi trên đồ. “Tôi cứ tưởng là mình đã thuần thục nguyên tố Băng rất nhiều rồi, nhưng khi thấy khả năng của cô hôm nay thật sự khiến tôi nghi ngờ bản thân mình.”
Varay chỉ nhếch mép một xíu để lộ nụ cười hiếm hoi trước khi đi về phía em gái tôi và những khán giả kia.
Ngay khi tôi đi trở lại chỗ bọn họ, các trưởng lão cùng Bairon và Virion—người đang trao đổi đồng vàng với nhau vì lý do gì đấy—ngay lập tức công kích tôi với hàng tá câu hỏi và lời khuyên về những gì tôi đã làm sai khi đấu tập với Varay.
“Thần chú hỏa hệ của cậu rất mạnh đấy, nhưng cậu lại tiêu tốn quá nhiều mana để sử dụng chúng.” Hester nói trước.
“Đúng thế,” Buhnd nói thêm vào. “Và trong vài trường hợp thì nên dùng phép thuật Thổ hệ sẽ giúp ích nhiều hơn, ấy thế mà cậu lại chọn thi triển nguyên tố dễ dùng hơn của mình.”
Đầu tôi quay vòng vòng khi tôi cố quay sang đối mặt với từng người thì Alanis lên tiếng. “Các trưởng lão. Tôi tin rằng Tướng Quân Arthur sẽ dễ dàng hiểu ý mọi người muốn nói hơn nếu từng người một lên tiếng.”
“Đúng vậy,” Tổng Tư Lệnh Virion. “Hãy cùng ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh và phân tích xem cậu tướng quân trẻ tuổi đây đã sai ở chỗ nào!”
Và rồi tôi ngồi trên một chiếc ghế đá được Buhn tạo ra, tất cả bọn tôi đều ngồi thành một vòng tròn như trong các buổi sinh hoạt lớp vậy. Chỉ có điều, lần này, bạn học của tôi có lẽ là một trong những nhân vật cộm cán và quyền lực nhất trong cả lục địa này.
Ellie và Boo cũng ngồi cùng bọn tôi nhưng giữ im lặng trong khi những người khác bắt đầu chỉ ra những điểm sai của tôi trong trận vừa rồi, và giải thích cho tôi nên làm gì thì tốt hơn trong các trường hợp như thế trong tương lai.
“Dùng gió để gia tăng tốc độ cho thần chú của mình là một ý tưởng hay đấy, nhưng cách mà cậu áp dụng vẫn còn quá cơ bản,” Camus giải thích. “Ví dụ này, thay vì dùng gió để ‘đẩy’ thanh lôi giáo, sao cậu không dung hợp cả hai thần chú lại với nhau? Bằng cách đó, cậu sẽ tạo được một lực xoay để gia tăng độ công phá mà chẳng phải tốn quá nhiều mana.”
Tôi đang chăm chú lắng nghe lời phân tích của vị trưởng lão người elf thì một giọng nói khác vang lên. Là Bairon.
“Bởi vì bản chất của nguyên tố Lôi rất khó kiểm soát nên việc biến đổi hình dạng của sấm sét khó hơn biến đổi hình dạng của ngọn lửa. Cách tấn công hiệu quả nhất là tạo ra một thanh Hỏa Giáo và vận lôi hệ bao bọc lấy nó.” Anh ta nói một cách nghiêm nghị.
“C-Cảm ơn vì lời khuyên.” Tôi nói và ngạc nhiên khi thấy anh ta giúp tôi. Tôi biết rằng bọn tôi đều chung một phe, nhưng sau cùng, tôi vẫn là người đã giết chết em trai anh ta một cách tàn nhẫn.
Đừng hiểu sai ý tôi, thằng Lucas hoàn toàn xứng đáng với những điều tôi đã ban cho hắn ta, thậm chí còn hơn nữa, nhưng Bairon vẫn nổi điên dù đã hiểu rõ sự tình.
“Hãy để tôi cho cậu thêm một lời khuyên khác,” Varay nói. “Khả năng kiểm soát thần chú Băng hệ của cậu rất tốt, nhưng với tư cách là đối thủ của cậu, tôi phải nói rằng cậu quá dễ đoán vì cậu chỉ toàn dùng thần chú Băng hệ để đánh lạc hướng. Tôi cho rằng cả Công Chúa Kathyln cũng đã nhìn thấu được điều này.”
Nữ công chúa gật đầu. “Ngoài thần chú Độ Không Tuyệt Đối ra, hầu hết những thần chú Băng hệ khác chủ yếu chỉ để đánh lạc hướng đối thủ của cậu khỏi thần chú Lôi hệ mạnh mẽ kia.”
Mình đã trở nên dễ đoán đến mức đó rồi ư?
Như thể đọc được tâm trí tôi, Varay liền nói tiếp. “Tốc độ thi triển và khả năng thi triển của cậu đã bù đắp phần nào cho khuyết điểm này, nhưng tôi cho rằng nếu trong một cuộc chiến dài lâu thì chính điều này sẽ dẫn cậu đến thất bại.”
“Tôi sẽ nghe theo những lời khuyên của các người. Cảm ơn”—tôi quay sang Kathyln—“cả hai người.”
Virion tận dụng thời cơ này và đứng dậy và vỗ tay. “Chà, xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn buổi tập. Giờ thì cứ tiếp tục tập luyện đi Arthur. Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào cháu đấy, đặc biệt là sau khi cháu dành nhiều thời gian để luyện tập.”
Tổng Tư Lệnh nháy mắt rồi chắp tay ra sau lưng và đi về phía cánh cửa. Cả hai người Lances đi theo sau lưng ông và tôi tiếp tục theo dõi họ cho đến khi cánh cửa lớn ấy đóng sầm lại sau lưng họ.
“Mệt mỏi thật đấy,” Emily nói và thở dài một hơi.
“Ở chung phòng với hai Lances và Tổng Tư Lệnh đúng là ngột ngạt dữ thật,” em gái tôi nói và nằm lên lưng Boo.
“Ba lances chứ,” tôi sửa lại. “Anh trai em cũng là một Lance mà, nhớ chứ.”
“Ừ thì, nhưng anh là anh trai em trước,” em ấy xua tay nói.
Tôi đứng dậy và duỗi tay. “Anh sẽ xem đó là lời khen vậy.”
“Vậy buổi huấn luyện đến đây là kết thúc rồi chứ?” Kathyln hỏi và cúi đầu xuống.
Emily đi qua chỗ những cái bảng điều khiển và cẩn thận đọc thông số. “Chà, vẫn còn rất nhiều mana còn trong đây nếu mọi người muốn tiếp tục luyện tập.”
“Nghe hay đấy!” Buhnd thốt lên và đứng phắc dậy. “Nãy giờ ta hơi ngứa ngáy khi xem cậu đấu đấy. Công chúa đây có muốn một trận đấu nho nhỏ không nào?”
Kathyln háo hức gật đầu và đi theo các vị trưởng lão người ra sân tập.
“Cháu nghĩ cháu sẽ về phòng vậy.” Em tôi nói và ngáp ngắn ngáp dài.
“Em có muốn anh dẫn em về phòng không?” Tôi hỏi.
Ellie lắc đầu, vỗ về cơ thể đầy đặn của Boo. “Em về với Boo cũng được.”
Tôi gật đầu, mỉm cười “Chúc ngủ ngon.”
Đôi mắt em ấy khép hờ, chào tôi một cách yếu ớt. “Chúc ngủ ngon, các trưởng lão. Ngủ ngon nha, Emily. Chúc ngủ ngon, cô Emeria. Và chúc ngủ ngon, Lance Arthur.”
Tôi cười. “Cái con bé này.”
Em ấy ngây ngô liếc xéo tôi trước khi lon ton ra khỏi phòng, chỉ còn lại Emily, Alanis và hai người lớn tuổi còn lại.
“Cậu và em gái rất khác nhau, Arthur.” Alanis nhận xét.
Tôi mỉm cười “Em ấy chắc chắn giống cha chúng tôi hơn.”
“Vậy cậu thì giống mẹ hơn à?” Cô trợ lý Elf hỏi, mắt cô ấy tập trung vào bóng dáng của Kathyln và Buhnd.
Tôi cũng nhìn hai người họ đang chuẩn bị trang bị trước khi trận đấu bắt đầu. “Tôi không chắc, nhưng tôi muốn nói rằng mình là sự pha trộn của cả hai.”
“Cậu sẽ giống ai nếu không phải một trong hai người họ?” Hester hỏi.
Tôi nhún vai, không biết phải trả lời ra sao thì một tiếng ngáp vang lên ngay phía sau.
Quay đầu nhìn lại, tôi có thể thấy đầu của Emily gật gù khi cô cố giữ mình tỉnh táo.
“Emily,” tiếng gọi của tôi làm cô ấy giật mình.
“Tớ không có ngủ gật!” Cô ấy lần mò với các mặt số trên bảng điều khiển như đang làm việc.
“Không ai bảo thế cả,” Tôi cười khúc khích. “Nhưng có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một chút.”
“Arthur nói đúng đấy” Alanis nói. “Sau khi quan sát một hồi, tôi biết một chút về việc vận hành các thiết bị đó rồi.”
Nữ kỹ sư ngáp thêm một cái rồi chỉnh lại chiếc kính. “Cảm ơn, nhưng không sao đâu. Em cần thu thập thêm dữ liệu và so sánh fpu từ trận chiến của Tướng Varay và Arthur.”
“Về việc đó, cậu đã không thực sự cung cấp cho bọn mình bất kì dữ liệu nào trong các buổi huấn luyện của tớ với các trưởng lão trong vài ngày qua.” Tôi đáp.
“Ta cũng đang thắc mắc về việc này.” Camus nói thêm, chuyển ánh nhìn của mình khỏi cuộc đấu tay đôi giữ Kathyln và Buhnd. “Ta rất muốn xem cách thi triển phép thuật của mình được đo lường như thế nào.”
“Được chứ. Tuy nhiên, những con số đó thực sự không có ý nghĩa gì nếu không có dữ liệu so sánh cả.” Emily giải thích. “Cháu hiện có một vài trợ lý trong các học viện đang thử nghiệm các phiên bản cấp thấp hơn của vật phẩm này để lấy đo dữ liệu của học viên ở đó, từ đó chúng cháu có thể thu thập một dãy dữ liệu đủ rộng để làm nền tảng so sánh.”
“Vậy chỉ số fpu được sử dụng để so sánh sức mạnh giữa các pháp sư ư?” Tôi xác nhận.
Emily hào hứng gật đầu. “Chính xác, tuy nhiên mặc dù hiện giờ tớ mới chỉ có thể so sánh các chỉ số fpu giữa các pháp sư có mặt ở đây, nhưng tớ tự tin hơn khi có thêm dữ liệu thì chỉ số fpu sẽ chính xác hơn.”
Đôi môi của Camus nở ra một nụ cười, đôi mắt ông ẩn sau mái tóc màu vàng bạc. “Ta tự hỏi, trong số các trưởng lão chúng ta, ai là người mạnh nhất.”
Hai trưởng lão nhanh chóng tranh cãi xem ai là người mạnh nhất trong khi tôi lại tiếp tục tập trung vào Kathyln và Buhnd.
Trận đấu đã kết thúc. Kathyn gần như đã kiệt sức trong khi Buhnd còn chẳng đổ một giọt mồ hôi. Bao quanh họ là những gai băng và đất đá cùng với những miệng hố rải rác trên mặt đất, nhưng cả hai đều không gây ra bất kì vết thương nào cho đối phương ngoại trừ sự mệt mỏi. Cuối cùng cô công chúa cũng cúi đầu, báo hiệu trận đấu kết thúc.
“Cậu có muốn khởi động một chút với ta không?” Camus bất ngờ đề nghị. “Ta có thứ muốn cho cậu thấy.”
Trữ lượng mana của tôi gần như đã cạn kiệt hoàn toàn, chân tay tôi đau nhức, nhưng lời nói của vị trưởng lão đã khiến tôi cảm thấy hứng thú. “Chắc chắn rồi. Nhưng chỉ khi bà Hester không phiền.”
“Đừng bận tâm đến ta,” Người giám hộ của Kathyln xua tay. “Ta sẽ ở đây và quan sát cả hai người từ xa.”
Khi hai chúng tôi đi ngang qua Buhnd và Kathyln, tôi đưa tay về phía công chúa và mong đợi một cái đập tay. Nhưng thay vào đó, thứ tôi nhận được lại là một ánh mắt bối rối trước khi cô ấy ngại ngùng siết chặt tay tôi bằng đôi tay của mình.
Tôi cố nén cười, tự trách bản thân vì đã mong đợi một cô công chúa biết cách chào hỏi bình thường không tồn tại trong thế giới này.
“Hai người xong chưa?” Camus nhếch mép hỏi.
Kathyln, người mà vẫn đang nắm chặt tay tôi, nhanh chóng buông ra và vội bước đi.
Đứng cách nhau vài bước chân, tôi thắt chặt dây đai quanh tay chân và sẵn sàng bắt đầu.
Camus hạ thấp thế đứng của mình, chìa một lòng bàn tay ra nhìn tôi. “Trước khi chúng ta bắt đầu, ta muốn cậu đấm ta một cú ngay vào đây.”
“Hả?”
“Một cú đấm, ngay vào lòng bàn tay này.”
“Chỉ một cú đấm thôi á?” Tôi bối rối xác nhận.
“Một cú đấm hết sức, cú mà cậu dành cho kẻ thù của mình ấy.” Ông ta dang rộng hai chân ra một chút. “Nào, ta đã sẵn sàng rồi đó.”
“Được thôi.” tôi nhúng vai trước khi rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Đặt chân ngay dưới cánh tay mở rộng của ông, tôi xoay hông, eo, vai và cánh tay theo một chuyển động uyển chuyển. Mana dồn lên, kết hợp với cú đấm để tạo ra một hiệu ứng bùng nổ mà không tốn một chút mana nào.
Ngay khi nắm đấm của tôi chuẩn bị đấm thẳng vào lòng bàn tay của Camus thì bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như đang đấm xuyên qua một lớp bùn đặc quánh vậy. Tôi thậm chí còn thấy nắm đấm của mình chậm dần đi và nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay.
Vị trưởng lão Elf nắm lấy cú đấm của tôi và lắc lư như thể chúng tôi đang bắt tay nhau. “Xin chào.”
Tôi giật tay mình ra khỏi tay ông ấy. “Cái quái gì thế?”
“Cậu là một đứa trẻ thông minh mà, hay tìm hiểu điều đó.” Trường lão trả lời.
Nhìn chằm chằm vào nắm tay không hề hấn gì của mình. Sau khi hết ngạc nhiên, tôi có thể dễ dàng suy luận được bằng cách nào đó ông ấy đã sử dụng thần chú phong hệ để làm đệm chặn cú đấm của tôi, nhưng tôi không cảm thấy bất kì dao động mana xung quanh tay ông.
“Hiểu được gì chưa?” Camus hỏi.
Lông mày tôi nhíu lại suy nghĩ. “Bằng cách nào đó, ngài đã sử dụng gió để làm chậm cú đấm của cháu.”
“Cậu có nghĩ câu trả lời đó có quá chung chung không?” Trưởng lão cười mỉm. “Ta đã khá nghi ngờ điều này trong những ngày qua, nhưng có vẻ sau trận đấu tay đôi của cậu với tướng quân Varay đã khẳng định sự nghi ngờ của ta.”
“Chúng ta có thể thử lại một lần nữa không?” Tôi lùi lại và đề nghị.
Ông ấy giơ lòng bàn tay lên. “Chắc chắn rồi.”
Tôi lại tung một cú đấm, với kĩ năng tương tự. Nhưng vẫn không thể hiểu chính xác ông đã sử dụng gió như thế nào để đạt được điều này.
“Một lần nữa.” Tôi nói với sự bực bội lộ rõ trong lời nói.
Dựa trên lý thuyết mana cơ bản, khi các nguyên tố đồng hệ va chạm nhau thì sẽ làm suy yếu lẫn nhau hoặc triệt tiêu hoàn toàn dựa trên lượng mana tung ra.
Sử dụng lý thuyết mà tôi đã học được từ một trong nhiều cuốn sách tôi đã đọc khi còn bé, tôi tăng cường nắm đấm của mình bằng năng lượng thuộc tính Phong hệ.
Tôi đã hạn chế lượng mana vì làm triệt tiêu kĩ thuật của Camus không phải mục tiêu của tôi. Khi tôi đấm một lần nữa, lần này tôi đã cảm thấy nó. Là áp suất không khí.
Lần này nắm đấm của tôi va chạm mạnh hơn, vang lên một tiếng “Bốp” khá rõ ràng và khiến vị Elf phải lùi lại.
Ông ấy xoa xoa bàn tay của mình “Cậu hiểu khá nhanh đấy.”
“Ngài đã sử dụng áp suất không khí.” Tôi hào hứng nói. “Ngài đã tạo ra một khoảng chân không xung quanh cơ thể cháu và tăng áp suất không khí trong bàn tay để làm chậm nắm đấm của cháu.”
Người trưởng lão nghiêng đầu. “Những thuật ngữ đó thật lạ, nhưng cỏ vẻ cậu hiểu được ý cơ bản của nó rồi đấy.”
“Thật tuyệt vời, làm thế nào ngài đã nghĩ ra điều này?” Tôi hỏi, không kiềm được sự phẫn khích.
Đây là một thế giới mà tiến trình công nghệ khoa học khác xa kiếp trước của tôi. Ấy vậy mà Camus đã tìm ra cách sử dụng nguyên lý cao cấp của áp suất không khí lên không chỉ bản thân mà còn lên cả đối thủ để tạo ra một thần chú mạnh mẽ.
‘Tại sao mình lại không nghĩ ra điều đó nhỉ?’ Tôi tự nhủ. Tôi đã có kiến thức, nhưng lại thất bại trong việc áp dụng nó.
Giọng Camus khiến tôi trở lại thực tại. “Có lẽ cậu đang nghĩ, sao mình không nghĩ ra điều này, phải không?”
Tôi nhìn lên. “Vâng-”
“Đó là điều ta đã nghi ngờ từ trước.” Camus trả lời. “Hester, Buhnd, công chúa và ta đều ở đây vì cậu muốn tìm hiểu tất các các nguyên tố với hy vọng rằng cậu có thể học được một chút về cách bọn ta sử dụng phép thuật để rồi cậu có thể kết hợp nó với phong cách của riêng cậu, phải không?”
“Cơ bản là vậy,” Tôi đồng ý.
Giọng của trưởng lão trở nên sắc bén. “Chà, vấn đề nằm ở chỗ “phong cách” của cậu đã quá thiên về hướng tấn công, đến mức cậu chưa từng nghĩ đến việc sử dụng những nguyên tố đó để tạo cách thức phòng thủ mới, ngoài cách rõ ràng như dựng tường chắn.”
“Cậu chỉ nghĩ về về nguyên tố Phong hệ dưới dạng một lưỡi dao, hoặc một cơn lốc xoáy. Cậu luôn nghĩ về nguyên tố Thổ hệ như một gai nhọn, hoặc một bức tường. Nhưng để thực sự làm chủ được những nguyên tố này, cậu cần phải biết những nét tinh tế trong bản chất của chúng chứ không phải lúc nào cũng để dùng để tiêu diệt kẻ thù.” Camus nói, thái độ mỉa mai thường thấy của ông biến mất. “Ta đã thấy cậu nghiên cứu những dấu vết nứt nẻ trên mặt đất trong trận đấu của Buhnd và công chúa. Cậu có biết thứ đó từ đâu không?”
Câu trả lời rõ ràng như ban ngày, nhưng tôi dám chắc đó không phải câu trả lời đúng nên tôi chỉ lắc đầu. “Không, cháu không biết.”
“Bậc thầy nguyên tố Thổ hệ có thể chuyển hướng lực tấn công của đối thủ xuống mặt đất bên dưới họ. Làm chính xác như vậy có thể triệt tiêu gần như tất cả lực phát sinh từ các đòn tấn công vật lý của đối phương.”
Tôi đứng lặng, không thể đáp lại
Camus thờ dài. “Đúng lý ra thì cậu đang ở một vị trí cao hơn cả ta, nên ta cho rằng thật thô lỗ khi giảng đạo cho cậu như vậy, nhưng hãy để ta tiếp tục. Việc sử dụng các nguyên tố của cậu là rất tốt, có lẽ là tuyệt vời nữa không chừng. Tuy nhiên, cậu liên tục chọn cách thi triển phép thuật thành các đòn tấn công với mục đích làm tổn thương đối thủ, hoặc gia tăng sức mạnh cho bản thân. Mặc dù điều đó có thể tốt trong các trận đấu một chọi một, nhưng trên chiến trường thì mọi thứ sẽ rất khác biệt. Thời gian cậu có ở đây là rất ngắn, vậy nên hay khiến nó có giá trị.”
Tôi nhận ra rằng đã lâu rồi tôi không được giảng đạo như thế này. Điều này để lại một vị chua trên lưỡi tôi nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Camus chìa tay ra và mỉm cười.
“Ông đã đúng, Camus. Cảm ơn ông.” Tôi đáp lại bằng một cái bắt tay.
Danh sách chương