Tôi quan sát Arthur và sư phụ tôi đứng mặt đối mặt, cách nhau vài mét. Mặc dù họ chỉ đứng đó nhìn nhau nhưng khí chất khủng bố tỏa ra từ họ như muốn nhấn chìm cả căn phòng này.
Cuối cùng cô Watsken cũng lên tiếng một cách nhỏ nhẹ như thể cô ấy chưa gì đã hối hận vì nói điều này từ. “R-Rào chắn đã sẵn sàng rồi… chắc vậy.”
Giọng cô ấy khá nhỏ, nhưng có vẻ như sư phụ và Arthur đã nghe được, vì một lớp aura bắt đầu bao trùm cơ thể họ. Một lớp aura màu bạc xanh huyền ảo bao trùm sư phụ tôi, còn Arthur thì có một lớp aura lung linh sắc màu—chắc chắn là vì cậu ấy là pháp sư tứ hệ nguyên tố.
Tổng Tư Lệnh Virion cùng các trưởng lão khác và thậm chí cả Tướng Quân Bairon cũng im lặng quan sát, không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ lỡ gì đó. Tôi có thấu hiểu họ, vì tôi cũng đứng gần nhất có thể mà không làm bản thân gặp nguy hiểm.
Chỉ nhìn bọn họ đứng đó thôi cũng là một khung cảnh hết sức tuyệt vời. Tôi cảm thấy một niềm tự hào dâng lên khi quan sát sư phụ mình vận phép thuật chủ đạo của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, dù cho Arthur có tập luyện với tôi hàng trăm lần cũng chẳng bằng một lần duy nhất đấu tập với sư phụ.
Đột nhiên, cả cơ thể sư phụ chớp nhoáng biến mất. Và Arthur đã tức thời phản ứng, vừa kịp lúc né đòn tấn công mở màn của sư phụ.
Một thanh giáo băng cắm thẳng xuống đất nơi cậu ấy vừa đứng nửa giây trước, và băng thì lan ra khắp mặt đất.
Arthur dường như muốn kiểm tra phép thuật Băng hệ của mình với sư phụ vì cậu ta trả đòn bằng cách bắn một luồng xung chấn băng giá vào chị ấy.
Búng tay, sư phụ liền triệt tiêu luồng xung chấn ấy và dùng chính đòn tấn công của Arthur để thi triển phép thuật của chị. Một lớp sương trắng cuộn lên, tạo thành hàng tác ngọn giáo băng xung quanh sư phụ. Khi chị ấy nắm tay lại, những ngọn giáo như đáp lại lời kêu gọi của chị ấy và bắn thẳng vào đối thủ.
Khả năng kiểm soát Băng hệ của sư phụ tuyệt vời đến đâu thì tốc độ né những đòn tấn công dồn dập như vũ bão của Arthur cũng nhanh khủng khiếp đến đó. Cả cơ thể cậu ấy như thể phân chia và phân thân thành nhiều người qua những dư ảnh từ chuyển động của cậu ấy. Tôi có nghe đồn rằng cậu ấy thậm chí còn có thể di chuyển nhanh hơn thế, chỉ là cơ thể cậu ấy không thể chịu đựng được tốc độ đó.
Tôi nghe tiếng tặc lưỡi của ai đó đứng cạnh tôi. Tôi quay sang thì thấy trưởng lão Buhnd đang cau mày bực bội. “Có vẻ như cậu Tướng Quân trẻ tuổi ấy đã không tung hết sức mình khi đấu với tất cả chúng ta.”
“Arthur thường hay kiềm sức lại đối với những người mà cậu ta nghi là yếu hơn mình. Khi đấu với Varay, cậu ấy có thể tung hết sức lực.” Tổng Tư Lệnh Virion khoanh tay nói.
“Sao cậu ta không dùng cái tuyệt kỹ kia của mình, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy gọi nó là Realmheart thì phải,” Hester hỏi, khuôn mặt bà vẫn còn uể oải sau trận chiến với Arthur.
“Cháu nghĩ là để anh ấy có thể tận hưởng trận này dài hơn.” Một giọng nói thánh thót vang lên. “Đâu phải ngày nào cũng thấy anh trai cháu vui đến thế đâu.”
Cô em gái của Arthur ngồi trên lưng khế ước thú của mình để quan sát. Con bé có ánh mắt hệt như Arthur khi cậu ấy thật sự tập trung vào điều gì đó. Đúng là anh em nhà họ giống nhau thật.
Một tiếng nổ lớn kéo sự tập trung của tôi trở lại trận đấu. Cả khu đất trống rộng bây giờ đã ngập tràn trong tuyết trắng. Sư phụ sau khi đỡ đòn tấn công từ Arthur liền vẫy tay và thao túng lớp tuyết xung quanh mình. Một lớp tuyết xoay quanh tay chị và tạo thành một con hàn long trắng buốt.
Trưởng lão Buhnd huýt sáo trong thán phục khi mọi ánh mắt đổ dồn về tạo vật của sư phụ. Một con rồng dài với móng vuốt và răng nanh sắc bén làm bằng băng.
Con hàn long há miệng về phía Arthur, người đã thủ thế sẵn sàng. Một ngọn lửa màu xanh dương bùng lên trên tay cậu ấy, làm tan chảy lớp băng xung quanh cậu ấy khi cậu ấy tập trung vào con rồng hung bạo trước mặt.
“Một nước đi thông minh đấy, cách tốt nhất để đối mặt với tình huống này là không nên quá thuận theo thế mạnh của cô ấy.” Hester lên tiếng khen ngợi.
Arthur hạ thấp trọng tâm xuống, dồn lực vào chân trước khi tung ra đòn tấn công mạnh bạo của mình.
Ngọn lửa xanh trên tay cậu cuộn lại và quấn vào nhau trước khi bùng nổ và bắn thẳng vào con hàn long kia.
Cả hai thần chú khắc hệ va chạm nhau ngay lập tức nổ tung và tạo một lớp hơi nước và bụi mù.
“Cẩn thận!” Trưởng lão Camus nói và vận một kết giới gió xung quanh chúng tôi.
Chúng tôi cường hóa bản thân để chống chịu luồng xung chấn tỏa ra từ vụ nổ. Mặt đất dưới chân chúng tôi rung chuyển dữ dội và nứt nẻ ra khi những mảnh vụn đá và băng đâm sầm vào lớp thần chú bảo vệ quanh người chúng tôi.
Khi lớp bụi mịt mù và màn sương hơi nước dần lắng xuống, tôi có thể thấy hai bóng dáng của họ đang ở trên không. Sư phụ thì đang bay với hàng chục tinh cầu băng giá to bằng cỡ nắm đấm bay vòng quanh người mình. Còn Arthur thì dùng phép thuật Phong hệ để từ từ hạ cánh.
Phất tay, Arthur tung ra một đống mũi kiếm gió vào sư phụ. Tuy nhiên, trước khi chúng kịp chạm tới chị ấy thì chúng bỗng chậm lại và rơi xuống.
“Áp suất không khí sẽ giảm khi nhiệt độ giảm.” Arthur cười. “Đòn tấn công đó quả thật là ngu ngốc.”
“Thừa nhận sai lầm của mình cũng là một cách để trở nên mạnh hơn.” Sư phụ thừa nhận và có chút nhếch mép xiu xíu.
Búng tay, những tinh cầu băng giá kia lao về phía Arthur từ mọi hướng.
Có vẻ như Arthur đã cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm ẩn trong chúng vì cậu ấy ngay lập tức vận một cơn lốc xoáy lửa xanh dương bao bọc bản thân mình.
“Cậu ta đang tận dụng cả hai Hỏa hệ và Phong hệ để khuếch đại sức mạnh của thần chú.” Hester lên tiếng.
Ngay khi những tinh thể băng cầu ấy chuẩn bị bùng nổ, Arthur liền bắn ra một ngọn lửa hung tợn. Ngọn lửa xanh ấy như gầm thét lên và nuốt chủng thần chú của Sư phụ.
Ngọn lửa ấy vẫn bùng cháy, che khuất đi Arthur phía sau nó. Tôi nghĩ rằng ngọn lửa xanh ấy sẽ biến mất nhanh thôi, nhưng thay vào đó, nó lại bị hút ngược trở vào.
Và rồi tôi thấy nó.
Ngọn lửa xanh ấy dần bị hút vào thanh Lôi giáo khổng lồ của Arthur, tạo thành một lớp lửa xanh bao bọc nó.
“Không tệ,” Tướng quân Bairon thừa nhận, dán mắt vào thanh giáo song hệ Hỏa và Lôi dữ dằn kia.
“Sẽ tốt hơn nếu cậu ta có thể thao túng kim loại để làm nền cho chiêu thức đó,” Trưởng lão Buhnd lẩm bẩm.
Khi cơ thể Arthur từ từ hạ cánh, cậu ấy liền phóng thanh giáo về trước. Ngay khi ngọn giáo kết hợp giữa Hỏa hệ và Lôi hệ rời tay cậu ấy, một luồn gió gắt liền hình thành xung quanh cậu ấy và thanh giáo ấy. Thanh giáo ấy bay xé gió, ngày càng tăng tốc nhanh hơn nhờ ngọn gió mà cậu ấy đã bắn ra vào phút cuối.
Trưởng lão Camus gật gù tán thành. “Sử dụng phép Phong hệ để hỗ trợ. Không tồi.”
Sư phụ có vẻ hiểu rất rõ sức mạnh của thần chú đó, nên chị ấy đã dựng hàng lớp kết giới băng để bảo vệ.
Nhưng không may thay, Arthur dường như đã đoán trước được điều này, vì lớp lửa xanh bao bọc thanh giáo của cậu đã đốt chảy từng lớp kết giới băng mà sư phụ tạo ra.
Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều khá lo lắng không biết liệu sư phụ có đỡ được chiêu thức đó của Arthur không, nhưng tôi biết rất rõ một điều. Mặc dù tôi muốn cổ vũ cho Arthur, nhưng cậu ta không phải là người duy nhất kiềm lại sức mạnh thật sự của mình.
Thanh giáo song hệ của cậu ấy bùng nổ ngay khi va chạm với cơ thể của sư phụ, bắn chị ấy bay ngược về sau và lớp lửa và những luồn điện bao trùm cả người chị. Arthur hạ cánh xuống mặt đất, có chút vấp ngã vì kiệt sức.
“Vậy là cô ta đã chịu dùng kỹ năng đó,” Tướng quân Bairon nhếch mép.
Em gái của Arthur và những người không hiểu anh ta đang nói gì chỉ biết quay đầu nhìn nhau trong bối rối, nhưng tôi thừa biết chuyện này sẽ diễn ra. Sau cùng, tôi đã học kỹ năng đó từ chị ấy.
“Tôi khuyên là cậu cũng nên tung hết sức đi, Tướng Quân Arthur,” Sư phụ nói, cả cơ thể chị lộ diện.
Đây chính là kỹ năng mà Arthur gọi là “ninja” băng, chỉ có điều chị ấy còn sử dụng nó thuần thục hơn tôi gấp nhiều lần. Cả người sư phụ như được tạc bằng một lớp băng cứng. Từng sợi tóc trên người chị đều như những ngọn kim băng lấp lánh và đôi mắt chị ấy rực lên một màu xanh dương lấp lánh.
Arthur nhếch mép, ngước nhìn một cách đầy tôn trọng. “Tôi cho là đã đến lúc phải kết thúc trận này rồi.”
Cậu ấy nhắm mắt lại, và thở ra một hơi thật dài. Một hành động bình thường ấy bỗng chốc thay đổi không khí trong phòng. Mặc dù tuyệt kĩ của sư phụ tỏa ra một khí chất đẳng cấp khác người, nhưng tuyệt kỹ của Arthur đã làm biến dạng cả không gian xung quanh cậu theo đúng nghĩa đen.
Tôi đã thấy nó một lần, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình mỗi khi thấy nó.
Arthur mở mắt ra, nhãn cầu cậu ấy ánh lên một màu vàng ròng lấp lánh, mái tóc nâu đỏ của cậu dần chuyển sang màu trắng bạc. Nhưng không chỉ có thế. Arthur đang lẩm bẩm gì đó. Và ngay lập tức, vô số luồn hắc lôi bao bọc khắp cơ thể cậu.
“Ồ-Ồ không ổn chút nào,” Watsken lẩm bẩm. “T-Tướng quân Bairon. Cảm phiền ngài tiếp thêm mana vào vật phẩm được không ạ?”
“Ý hay đấy,” Hester đồng tình. “Chúng ta cũng nên giúp đỡ một tay. Buhnd, ông tạo một hầm trú ẩn xung quanh chúng ta đi.”
Dứt lời, mặt đất xung quanh chúng tôi lún xuống và chúng tôi phải đứng lên để có thể quanh sát toàn cảnh trận đấu giữa hai nhân vật tầm cỡ. Một bên thì trông như tượng băng tuyệt thế mỹ nhân được tạc bởi một bậc thầy điêu khắc đẳng cấp, một bên thì toát ra khí chất như một vị thần quyền năng trong cơ thể con người.
“Vậy, cậu nghĩ cậu đủ sức đánh bại Arthur trong một trận đấu không?” Tổng Tư Lệnh Virion bình thản hỏi Tướng Quân Bairon.
Vị lance Lôi hệ chỉ im lặng và tiếp tục nạp mana vào bảng điều khiển của Emily, mắt vẫn dán vào trận đấu giữa sư phụ và Arthur.
Tôi chuyển sự chú ý trở lại trận đấy, vừa đúng thấy để nghe thấy tiếng lách tách nhỏ ở giữa bọn họ.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Cô em gái của Arthur nhíu mày hỏi.
‘Đến chị cũng không rõ nữa.’ Tôi nghĩ thầm.
“Tướng quân Arthur đang thi triển thần chú, nhưng vì lý do gì đó, chúng ta lại không thấy được.” Quý cô Emeria giải thích và cũng bối rối.
“Cậu nhóc đó đang hủy toàn bộ thần chú mà Varay định thi triển trước khi chúng kịp hình thành.” Tướng quân Bairon nghiến răng trả lời.
“Làm sao mà cậu ta có thể làm thế được?” Hester hỏi.
“Chắc chắn có liên quan đến tuyệt kỹ đó của cậu ta.” Tổng Tư Lệnh Virion trả lời, đôi mắt sắc bén thường ngày của ông mở to trong hứng thú.
‘Những tiếng lách tách nhỏ chính là tiếng mana va chạm nhau và triệt tiêu lẫn nhau.’ Tôi chợt nhận ra.
Bỗng cả cơ thể Arthur mờ đi và biến mất, rồi ngay lập tức xuất hiện sau lưng sư phụ với chân kia đã giơ lên cao. Cậu ấy đánh thẳng xuống và tạo ra một xung chấn mana và luồn điện khổng lồ bắn ra như sóng thần, nhưng sư phụ đã kịp đỡ được đòn ấy.
Sư phụ phất tay phản đòn. Arthur dùng tay để đỡ, và mặt đất dưới chân họ nứt toát hết cả ra.
Arthur và sư phụ giờ đã chuyển sang cận chiến. Mỗi lần sư phụ cố thi triển thần chú thì chúng ngay lập tức tan biến.
Nhưng dù vậy, chị ấy dường như vẫn ngang sức với Arthur. Chị ấy tạo ra hai thanh hàn băng kiếm trên hai tay, còn Arthur cũng có một thanh hàn băng kiếm nhưng nó mỏng hơn chút.
Hai thanh kiếm băng của họ va chạm chạm tạo thành những mảnh vỡ lấp lánh khắp căn phòng. Mặc dù cả hai thanh kiếm của họ đều làm bằng băng, nhưng có vẻ như thanh của Arthur thì bắt đầu mòn và hư hại, còn thanh của sư phụ thì vẫn giữ nguyên trạng.
Tuy nhiên, bất chấp yếu điểm này, tôi tin rằng trong cận chiến thì Arthur hoàn toàn trên cơ sư phụ. Chuyển động của cậu ấy—những đường lia kiếm mà tôi có thể quan sát được—đều rất uyển chuyển nhưng cực kỳ khó đoán. Mỗi nhát chém và từng cú đâm đều rất ăn ý với nhau, tạo thành những đòn tấn công liên tiếp như vũ bão không hồi kết trong khi cậu ấy ngay lập tức tạo ra thanh kiếm mới mỗi khi thanh cũ bị hư. Ngay cả khi tôi không có nhiều kiến thức về kiếm thuật, tôi có thể thấy rằng mọi đòn tấn công của cậu đều mang ý nghĩa nhất định, như thể cậu ấy đang từ từ đưa sư phụ vào một vũ điệu nhảy đầy tao nhã.
Nhưng điều thu hút hết sự chú ý của tôi, còn hơn cả kỹ năng kiếm thuật thần sầu của cậu ấy, chính là biểu cảm của cậu ấy. Cậu ấy đang mỉm cười, một nụ cười tỏa sáng hơn cả bình minh sớm mai.
‘Ah, cậu ấy đang rất vui,’ tôi thầm nghĩ, tâm trí tôi nghĩ về lần cuối cùng mà tôi tận hưởng việc sử dụng phép thuật.
Chẳng gợi nhớ được gì, tôi lại tiếp tục tập trung vào trận đấu giữa hai người họ. ‘Đây là một cơ hội hiếm có khi thấy sư phụ tung ra hầu hết chiêu thức tủ của mình. Mình cần phải ghi chú lại.’
Arthur vẫn tích cực tung đòn, còn sư phụ cố gắng thi triển phép thuật tầm xa trong khi vẫn phản đòn lại. Tuy nhiên, với khả năng hủy thi triển phép của cậu ấy, chị ấy giờ chỉ còn cách dựa vào khả năng cận chiến của mình.
“Oy, Camus. Muốn cá cược không? Tôi nghĩ rằng cậu tướng quân trẻ tuổi sẽ thắng trận này đấy.” Trưởng lão Buhnd lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào trận đấu.
“Cả hai người bọn họ đều là kẻ tám lạng, người nửa cân cả.” Trưởng lão Camus trả lời không đi vào trọng tâm câu hỏi của vị trưởng lão kia. “Tốc độ và phản ứng của Arthur thì hơn Tướng Quân Varay vài bậc, nhưng khả năng phòng thủ thượng thừa của Tướng Quân Varay dường như không hề có bất kỳ lỗ hổng nào.”
“Tôi đồng ý,” Hester nói. “Hầu hết đòn tấn công của Arthur không thể xuyên qua lớp băng phòng thủ của cô ấy, và cô ấy dường như có thể tự do thao túng hình dạng của lớp giáp của cô ấy thành bất kì vũ khí nào cô ấy muốn.”
“Thật đáng kinh ngạc. Tốc độ dòng chảy mana của Tướng Quân vẫn tiếp tục tăng lên đều đặn,” quý cô Emeria nói, chuyển mắt từ cuốn sổ tay sang Arthur.
“Thế ông có muốn cá cược hay không?” Trưởng lão Buhnd càu nhàu.
“Tôi cược Tướng Quân Varay,” Hester tuyên bố.
“Tôi cược Arthur,” Trưởng lão Camus trả lời.
“Tôi chọn Varay,” Tưởng quân Barion lên tiếng.
Tổng Tư lệnh Virion bật cười. “Để xem ai thắng đây.”
Cuối cùng cô Watsken cũng lên tiếng một cách nhỏ nhẹ như thể cô ấy chưa gì đã hối hận vì nói điều này từ. “R-Rào chắn đã sẵn sàng rồi… chắc vậy.”
Giọng cô ấy khá nhỏ, nhưng có vẻ như sư phụ và Arthur đã nghe được, vì một lớp aura bắt đầu bao trùm cơ thể họ. Một lớp aura màu bạc xanh huyền ảo bao trùm sư phụ tôi, còn Arthur thì có một lớp aura lung linh sắc màu—chắc chắn là vì cậu ấy là pháp sư tứ hệ nguyên tố.
Tổng Tư Lệnh Virion cùng các trưởng lão khác và thậm chí cả Tướng Quân Bairon cũng im lặng quan sát, không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ lỡ gì đó. Tôi có thấu hiểu họ, vì tôi cũng đứng gần nhất có thể mà không làm bản thân gặp nguy hiểm.
Chỉ nhìn bọn họ đứng đó thôi cũng là một khung cảnh hết sức tuyệt vời. Tôi cảm thấy một niềm tự hào dâng lên khi quan sát sư phụ mình vận phép thuật chủ đạo của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, dù cho Arthur có tập luyện với tôi hàng trăm lần cũng chẳng bằng một lần duy nhất đấu tập với sư phụ.
Đột nhiên, cả cơ thể sư phụ chớp nhoáng biến mất. Và Arthur đã tức thời phản ứng, vừa kịp lúc né đòn tấn công mở màn của sư phụ.
Một thanh giáo băng cắm thẳng xuống đất nơi cậu ấy vừa đứng nửa giây trước, và băng thì lan ra khắp mặt đất.
Arthur dường như muốn kiểm tra phép thuật Băng hệ của mình với sư phụ vì cậu ta trả đòn bằng cách bắn một luồng xung chấn băng giá vào chị ấy.
Búng tay, sư phụ liền triệt tiêu luồng xung chấn ấy và dùng chính đòn tấn công của Arthur để thi triển phép thuật của chị. Một lớp sương trắng cuộn lên, tạo thành hàng tác ngọn giáo băng xung quanh sư phụ. Khi chị ấy nắm tay lại, những ngọn giáo như đáp lại lời kêu gọi của chị ấy và bắn thẳng vào đối thủ.
Khả năng kiểm soát Băng hệ của sư phụ tuyệt vời đến đâu thì tốc độ né những đòn tấn công dồn dập như vũ bão của Arthur cũng nhanh khủng khiếp đến đó. Cả cơ thể cậu ấy như thể phân chia và phân thân thành nhiều người qua những dư ảnh từ chuyển động của cậu ấy. Tôi có nghe đồn rằng cậu ấy thậm chí còn có thể di chuyển nhanh hơn thế, chỉ là cơ thể cậu ấy không thể chịu đựng được tốc độ đó.
Tôi nghe tiếng tặc lưỡi của ai đó đứng cạnh tôi. Tôi quay sang thì thấy trưởng lão Buhnd đang cau mày bực bội. “Có vẻ như cậu Tướng Quân trẻ tuổi ấy đã không tung hết sức mình khi đấu với tất cả chúng ta.”
“Arthur thường hay kiềm sức lại đối với những người mà cậu ta nghi là yếu hơn mình. Khi đấu với Varay, cậu ấy có thể tung hết sức lực.” Tổng Tư Lệnh Virion khoanh tay nói.
“Sao cậu ta không dùng cái tuyệt kỹ kia của mình, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy gọi nó là Realmheart thì phải,” Hester hỏi, khuôn mặt bà vẫn còn uể oải sau trận chiến với Arthur.
“Cháu nghĩ là để anh ấy có thể tận hưởng trận này dài hơn.” Một giọng nói thánh thót vang lên. “Đâu phải ngày nào cũng thấy anh trai cháu vui đến thế đâu.”
Cô em gái của Arthur ngồi trên lưng khế ước thú của mình để quan sát. Con bé có ánh mắt hệt như Arthur khi cậu ấy thật sự tập trung vào điều gì đó. Đúng là anh em nhà họ giống nhau thật.
Một tiếng nổ lớn kéo sự tập trung của tôi trở lại trận đấu. Cả khu đất trống rộng bây giờ đã ngập tràn trong tuyết trắng. Sư phụ sau khi đỡ đòn tấn công từ Arthur liền vẫy tay và thao túng lớp tuyết xung quanh mình. Một lớp tuyết xoay quanh tay chị và tạo thành một con hàn long trắng buốt.
Trưởng lão Buhnd huýt sáo trong thán phục khi mọi ánh mắt đổ dồn về tạo vật của sư phụ. Một con rồng dài với móng vuốt và răng nanh sắc bén làm bằng băng.
Con hàn long há miệng về phía Arthur, người đã thủ thế sẵn sàng. Một ngọn lửa màu xanh dương bùng lên trên tay cậu ấy, làm tan chảy lớp băng xung quanh cậu ấy khi cậu ấy tập trung vào con rồng hung bạo trước mặt.
“Một nước đi thông minh đấy, cách tốt nhất để đối mặt với tình huống này là không nên quá thuận theo thế mạnh của cô ấy.” Hester lên tiếng khen ngợi.
Arthur hạ thấp trọng tâm xuống, dồn lực vào chân trước khi tung ra đòn tấn công mạnh bạo của mình.
Ngọn lửa xanh trên tay cậu cuộn lại và quấn vào nhau trước khi bùng nổ và bắn thẳng vào con hàn long kia.
Cả hai thần chú khắc hệ va chạm nhau ngay lập tức nổ tung và tạo một lớp hơi nước và bụi mù.
“Cẩn thận!” Trưởng lão Camus nói và vận một kết giới gió xung quanh chúng tôi.
Chúng tôi cường hóa bản thân để chống chịu luồng xung chấn tỏa ra từ vụ nổ. Mặt đất dưới chân chúng tôi rung chuyển dữ dội và nứt nẻ ra khi những mảnh vụn đá và băng đâm sầm vào lớp thần chú bảo vệ quanh người chúng tôi.
Khi lớp bụi mịt mù và màn sương hơi nước dần lắng xuống, tôi có thể thấy hai bóng dáng của họ đang ở trên không. Sư phụ thì đang bay với hàng chục tinh cầu băng giá to bằng cỡ nắm đấm bay vòng quanh người mình. Còn Arthur thì dùng phép thuật Phong hệ để từ từ hạ cánh.
Phất tay, Arthur tung ra một đống mũi kiếm gió vào sư phụ. Tuy nhiên, trước khi chúng kịp chạm tới chị ấy thì chúng bỗng chậm lại và rơi xuống.
“Áp suất không khí sẽ giảm khi nhiệt độ giảm.” Arthur cười. “Đòn tấn công đó quả thật là ngu ngốc.”
“Thừa nhận sai lầm của mình cũng là một cách để trở nên mạnh hơn.” Sư phụ thừa nhận và có chút nhếch mép xiu xíu.
Búng tay, những tinh cầu băng giá kia lao về phía Arthur từ mọi hướng.
Có vẻ như Arthur đã cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm ẩn trong chúng vì cậu ấy ngay lập tức vận một cơn lốc xoáy lửa xanh dương bao bọc bản thân mình.
“Cậu ta đang tận dụng cả hai Hỏa hệ và Phong hệ để khuếch đại sức mạnh của thần chú.” Hester lên tiếng.
Ngay khi những tinh thể băng cầu ấy chuẩn bị bùng nổ, Arthur liền bắn ra một ngọn lửa hung tợn. Ngọn lửa xanh ấy như gầm thét lên và nuốt chủng thần chú của Sư phụ.
Ngọn lửa ấy vẫn bùng cháy, che khuất đi Arthur phía sau nó. Tôi nghĩ rằng ngọn lửa xanh ấy sẽ biến mất nhanh thôi, nhưng thay vào đó, nó lại bị hút ngược trở vào.
Và rồi tôi thấy nó.
Ngọn lửa xanh ấy dần bị hút vào thanh Lôi giáo khổng lồ của Arthur, tạo thành một lớp lửa xanh bao bọc nó.
“Không tệ,” Tướng quân Bairon thừa nhận, dán mắt vào thanh giáo song hệ Hỏa và Lôi dữ dằn kia.
“Sẽ tốt hơn nếu cậu ta có thể thao túng kim loại để làm nền cho chiêu thức đó,” Trưởng lão Buhnd lẩm bẩm.
Khi cơ thể Arthur từ từ hạ cánh, cậu ấy liền phóng thanh giáo về trước. Ngay khi ngọn giáo kết hợp giữa Hỏa hệ và Lôi hệ rời tay cậu ấy, một luồn gió gắt liền hình thành xung quanh cậu ấy và thanh giáo ấy. Thanh giáo ấy bay xé gió, ngày càng tăng tốc nhanh hơn nhờ ngọn gió mà cậu ấy đã bắn ra vào phút cuối.
Trưởng lão Camus gật gù tán thành. “Sử dụng phép Phong hệ để hỗ trợ. Không tồi.”
Sư phụ có vẻ hiểu rất rõ sức mạnh của thần chú đó, nên chị ấy đã dựng hàng lớp kết giới băng để bảo vệ.
Nhưng không may thay, Arthur dường như đã đoán trước được điều này, vì lớp lửa xanh bao bọc thanh giáo của cậu đã đốt chảy từng lớp kết giới băng mà sư phụ tạo ra.
Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều khá lo lắng không biết liệu sư phụ có đỡ được chiêu thức đó của Arthur không, nhưng tôi biết rất rõ một điều. Mặc dù tôi muốn cổ vũ cho Arthur, nhưng cậu ta không phải là người duy nhất kiềm lại sức mạnh thật sự của mình.
Thanh giáo song hệ của cậu ấy bùng nổ ngay khi va chạm với cơ thể của sư phụ, bắn chị ấy bay ngược về sau và lớp lửa và những luồn điện bao trùm cả người chị. Arthur hạ cánh xuống mặt đất, có chút vấp ngã vì kiệt sức.
“Vậy là cô ta đã chịu dùng kỹ năng đó,” Tướng quân Bairon nhếch mép.
Em gái của Arthur và những người không hiểu anh ta đang nói gì chỉ biết quay đầu nhìn nhau trong bối rối, nhưng tôi thừa biết chuyện này sẽ diễn ra. Sau cùng, tôi đã học kỹ năng đó từ chị ấy.
“Tôi khuyên là cậu cũng nên tung hết sức đi, Tướng Quân Arthur,” Sư phụ nói, cả cơ thể chị lộ diện.
Đây chính là kỹ năng mà Arthur gọi là “ninja” băng, chỉ có điều chị ấy còn sử dụng nó thuần thục hơn tôi gấp nhiều lần. Cả người sư phụ như được tạc bằng một lớp băng cứng. Từng sợi tóc trên người chị đều như những ngọn kim băng lấp lánh và đôi mắt chị ấy rực lên một màu xanh dương lấp lánh.
Arthur nhếch mép, ngước nhìn một cách đầy tôn trọng. “Tôi cho là đã đến lúc phải kết thúc trận này rồi.”
Cậu ấy nhắm mắt lại, và thở ra một hơi thật dài. Một hành động bình thường ấy bỗng chốc thay đổi không khí trong phòng. Mặc dù tuyệt kĩ của sư phụ tỏa ra một khí chất đẳng cấp khác người, nhưng tuyệt kỹ của Arthur đã làm biến dạng cả không gian xung quanh cậu theo đúng nghĩa đen.
Tôi đã thấy nó một lần, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình mỗi khi thấy nó.
Arthur mở mắt ra, nhãn cầu cậu ấy ánh lên một màu vàng ròng lấp lánh, mái tóc nâu đỏ của cậu dần chuyển sang màu trắng bạc. Nhưng không chỉ có thế. Arthur đang lẩm bẩm gì đó. Và ngay lập tức, vô số luồn hắc lôi bao bọc khắp cơ thể cậu.
“Ồ-Ồ không ổn chút nào,” Watsken lẩm bẩm. “T-Tướng quân Bairon. Cảm phiền ngài tiếp thêm mana vào vật phẩm được không ạ?”
“Ý hay đấy,” Hester đồng tình. “Chúng ta cũng nên giúp đỡ một tay. Buhnd, ông tạo một hầm trú ẩn xung quanh chúng ta đi.”
Dứt lời, mặt đất xung quanh chúng tôi lún xuống và chúng tôi phải đứng lên để có thể quanh sát toàn cảnh trận đấu giữa hai nhân vật tầm cỡ. Một bên thì trông như tượng băng tuyệt thế mỹ nhân được tạc bởi một bậc thầy điêu khắc đẳng cấp, một bên thì toát ra khí chất như một vị thần quyền năng trong cơ thể con người.
“Vậy, cậu nghĩ cậu đủ sức đánh bại Arthur trong một trận đấu không?” Tổng Tư Lệnh Virion bình thản hỏi Tướng Quân Bairon.
Vị lance Lôi hệ chỉ im lặng và tiếp tục nạp mana vào bảng điều khiển của Emily, mắt vẫn dán vào trận đấu giữa sư phụ và Arthur.
Tôi chuyển sự chú ý trở lại trận đấy, vừa đúng thấy để nghe thấy tiếng lách tách nhỏ ở giữa bọn họ.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Cô em gái của Arthur nhíu mày hỏi.
‘Đến chị cũng không rõ nữa.’ Tôi nghĩ thầm.
“Tướng quân Arthur đang thi triển thần chú, nhưng vì lý do gì đó, chúng ta lại không thấy được.” Quý cô Emeria giải thích và cũng bối rối.
“Cậu nhóc đó đang hủy toàn bộ thần chú mà Varay định thi triển trước khi chúng kịp hình thành.” Tướng quân Bairon nghiến răng trả lời.
“Làm sao mà cậu ta có thể làm thế được?” Hester hỏi.
“Chắc chắn có liên quan đến tuyệt kỹ đó của cậu ta.” Tổng Tư Lệnh Virion trả lời, đôi mắt sắc bén thường ngày của ông mở to trong hứng thú.
‘Những tiếng lách tách nhỏ chính là tiếng mana va chạm nhau và triệt tiêu lẫn nhau.’ Tôi chợt nhận ra.
Bỗng cả cơ thể Arthur mờ đi và biến mất, rồi ngay lập tức xuất hiện sau lưng sư phụ với chân kia đã giơ lên cao. Cậu ấy đánh thẳng xuống và tạo ra một xung chấn mana và luồn điện khổng lồ bắn ra như sóng thần, nhưng sư phụ đã kịp đỡ được đòn ấy.
Sư phụ phất tay phản đòn. Arthur dùng tay để đỡ, và mặt đất dưới chân họ nứt toát hết cả ra.
Arthur và sư phụ giờ đã chuyển sang cận chiến. Mỗi lần sư phụ cố thi triển thần chú thì chúng ngay lập tức tan biến.
Nhưng dù vậy, chị ấy dường như vẫn ngang sức với Arthur. Chị ấy tạo ra hai thanh hàn băng kiếm trên hai tay, còn Arthur cũng có một thanh hàn băng kiếm nhưng nó mỏng hơn chút.
Hai thanh kiếm băng của họ va chạm chạm tạo thành những mảnh vỡ lấp lánh khắp căn phòng. Mặc dù cả hai thanh kiếm của họ đều làm bằng băng, nhưng có vẻ như thanh của Arthur thì bắt đầu mòn và hư hại, còn thanh của sư phụ thì vẫn giữ nguyên trạng.
Tuy nhiên, bất chấp yếu điểm này, tôi tin rằng trong cận chiến thì Arthur hoàn toàn trên cơ sư phụ. Chuyển động của cậu ấy—những đường lia kiếm mà tôi có thể quan sát được—đều rất uyển chuyển nhưng cực kỳ khó đoán. Mỗi nhát chém và từng cú đâm đều rất ăn ý với nhau, tạo thành những đòn tấn công liên tiếp như vũ bão không hồi kết trong khi cậu ấy ngay lập tức tạo ra thanh kiếm mới mỗi khi thanh cũ bị hư. Ngay cả khi tôi không có nhiều kiến thức về kiếm thuật, tôi có thể thấy rằng mọi đòn tấn công của cậu đều mang ý nghĩa nhất định, như thể cậu ấy đang từ từ đưa sư phụ vào một vũ điệu nhảy đầy tao nhã.
Nhưng điều thu hút hết sự chú ý của tôi, còn hơn cả kỹ năng kiếm thuật thần sầu của cậu ấy, chính là biểu cảm của cậu ấy. Cậu ấy đang mỉm cười, một nụ cười tỏa sáng hơn cả bình minh sớm mai.
‘Ah, cậu ấy đang rất vui,’ tôi thầm nghĩ, tâm trí tôi nghĩ về lần cuối cùng mà tôi tận hưởng việc sử dụng phép thuật.
Chẳng gợi nhớ được gì, tôi lại tiếp tục tập trung vào trận đấu giữa hai người họ. ‘Đây là một cơ hội hiếm có khi thấy sư phụ tung ra hầu hết chiêu thức tủ của mình. Mình cần phải ghi chú lại.’
Arthur vẫn tích cực tung đòn, còn sư phụ cố gắng thi triển phép thuật tầm xa trong khi vẫn phản đòn lại. Tuy nhiên, với khả năng hủy thi triển phép của cậu ấy, chị ấy giờ chỉ còn cách dựa vào khả năng cận chiến của mình.
“Oy, Camus. Muốn cá cược không? Tôi nghĩ rằng cậu tướng quân trẻ tuổi sẽ thắng trận này đấy.” Trưởng lão Buhnd lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào trận đấu.
“Cả hai người bọn họ đều là kẻ tám lạng, người nửa cân cả.” Trưởng lão Camus trả lời không đi vào trọng tâm câu hỏi của vị trưởng lão kia. “Tốc độ và phản ứng của Arthur thì hơn Tướng Quân Varay vài bậc, nhưng khả năng phòng thủ thượng thừa của Tướng Quân Varay dường như không hề có bất kỳ lỗ hổng nào.”
“Tôi đồng ý,” Hester nói. “Hầu hết đòn tấn công của Arthur không thể xuyên qua lớp băng phòng thủ của cô ấy, và cô ấy dường như có thể tự do thao túng hình dạng của lớp giáp của cô ấy thành bất kì vũ khí nào cô ấy muốn.”
“Thật đáng kinh ngạc. Tốc độ dòng chảy mana của Tướng Quân vẫn tiếp tục tăng lên đều đặn,” quý cô Emeria nói, chuyển mắt từ cuốn sổ tay sang Arthur.
“Thế ông có muốn cá cược hay không?” Trưởng lão Buhnd càu nhàu.
“Tôi cược Tướng Quân Varay,” Hester tuyên bố.
“Tôi cược Arthur,” Trưởng lão Camus trả lời.
“Tôi chọn Varay,” Tưởng quân Barion lên tiếng.
Tổng Tư lệnh Virion bật cười. “Để xem ai thắng đây.”
Danh sách chương