Một tia sáng bay xuyên qua những tán cây, hơi uốn cong trước khi chạm tới mục tiêu - một cái cột gỗ lớn gần bằng đầu tôi. Một tiếng phập đã tai vang lên khi mũi tên mana cắm ở ngay giữa cột, tạo ra một cái lỗ trước khi tan biến.


“Bắn tốt lắm!” Tôi vỗ tay khen ngợi.


Em gái tôi khẽ nhún đầu gối đáp lại (Seren: các bạn cứ hiểu nó giống như kiểu chào của quý tộc nữ ấy) trước khi nở một nụ cười mãn nguyện. “Em biết mà!” Em ấy nói một cách ngạo nghễ.


Bước xuống từ Boo, khế ước thú khổng lồ của em ấy đang nằm trườn lười biếng, Ellie bước qua tôi đến chỗ Sylvie, rồi nhấc cô ấy lên. “Em nghĩ sao, Sylvie? Có ấn tượng không?”


“Rất ấn tượng.” Cô ấy trả lời thành tiếng với giọng nói kiệt sức.


“Sylvie vẫn đang hồi phục đấy, Ellie.” Tôi mắng em ấy.


Em ấy đặt cô cáo trắng trở lại tấm đệm mà Sylvie đang cuộn tròn. “Hehe. Xin lỗi nhé, Sylvie.”


Chỉ mới hai ngày kể từ khi chúng tôi trở lại lâu đài, Sylvie chỉ vừa mới tỉnh dậy ngày hôm qua, nhưng em ấy đang hồi phục với tốc độ khá nhanh. Trong khi Virion và những người khác trong hội đồng tập hợp bốn pháp sư conjure sẽ phải mắc kẹt với tôi trong hai thắng tới, tôi cũng đã dành một chút thời gian cho em gái mình.


Tôi giữ bí mật việc bố mẹ và nhóm Twin Horns đã bị tấn công với Ellie. Một phần trong tôi biết rằng tôi nên kể em biết sự thật, nhưng phần khác trong tôi cũng muốn giữ bí mật này lâu hết sức có thể.


Một mong muốn ích kỷ từ một người anh ích kỷ.


“Vậy em có thể bắn chính xác vậy trong khi Boo đang di chuyển hay không?” Tôi nhếch mép hỏi, ánh mắt tôi hướng về con thú mana đang nằm ngủ say.


Ellie hờn dỗi trước lời thách thức của tôi. “Ugh, vẫn chưa ạ. Trông cô Helen làm thì dễ thật đấy, nhưng em vẫn chưa thể bắng được một phát trúng đích nào khi Boo đang di chuyển. Hơn nữa, chú nhóc này chạy như thể đang nhóc ấy đang muốn ném em ra khỏi lưng vậy.”


Con thú mana giống như gấu phát ra tiếng gầm từ chối từ xa.


“Ngươi thực sự như vậy mà!” Em gái tôi quay lại trước khi cúi xuống và nhặt cây cung lên.


Ánh mắt của tôi nhìn về bàn tay của em ấy khi em ấy với lấy cây cung. Những vết chai bao phủ những ngón tay em ấy trong khi những vết phỏng rộp mới lấp đầy những chỗ chống hiếm hoi còn lại trên tay chưa hoàn toàn chai cứng do luyện tập.


“Em dành ra bao nhiêu thời gian để luyện tập vậy, El?” tôi hỏi.


Em gái tôi suy nghĩ một giây trước khi trả lời. “Em không quan tâm lắm, nhưng mắt trời lặn trong lúc em luyện tập nên chắc tầm sáu hoặc bảy tiếng?”


Tôi mở to mắt. “Mỗi ngày?”


Ellie chỉ nhún nhẹ vai. “Em đoán vậy.”


“Còn việc học, hay bạn bè thì sao?”


“Lớp học trong lâu dài chỉ diễn ra một lần một tuần và em có thể hoàn thành bài tập mà họ đưa cho em chỉ trong một ngày.” Em ấy trả lời. Ellie sau đó do trước khi tiếp tục. “Còn về bạn bè… em sẽ cho anh biết rằng em rất nổi tiếng đấy nha.”


“Thật không?” Tôi nhướng mày.


Lờ đi ánh mắt chằm chằm của tôi, em ấy thở dài. “Chà, thì đâu phải là lỗi của em khi em hoàn toàn không có hứng thú với những gì họ bàn luận. Làm sao mà đám con giá có thể buôn chuyện không ngừng về mấy đứa con trai và quần áo trong nhiều giờ hay vậy?”


Một tiếng cười khúc khích phát ra từ họng tôi và tôi cảm thấy thấy rằng nét mặt của mình đã dịu đi. “Anh chắc rằng phải phải có vài đứa ở tầm tuổi em thấy hứng thú với pháp thuật chứ.”


Thấy rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ không sớm kết thúc, em gái tôi kéo ghế ra và ngồi xuống. “Ừ thì, có một vài người, nhưng khi họ thức tỉnh thì bố mẹ họ đã chuyển ra ngoài lâu đài, hay chỉ đơn giản là gửi con cái của họ vào một trường pháp thuật.”


Không phải tất cả những đứa trẻ đều có các mối quan hệ với các pháp sư dày dặn kinh nghiệm trong lâu đài như em gái tôi. Do đó tôi có thể hiểu được việc các bậc cha mẹ muốn gửi con em mình đi học cách sử dụng lõi từ khi mới thức tỉnh sức mạnh, bất chấp cuộc chiến tranh đang xảy ra hiện giờ.



Tôi nhìn em gái mình ngồi nghịch sợi dây cung trước khi cẩn thận hỏi: “Em cũng muốn đăng kí vào học viện à?”


“Tất nhiên rồi ạ.” Em ấy trả lời không do dự. “Nhưng em biết anh, mẹ, và bố chắc chắc sẽ lo lắng.”


Tôi bất giác chột dạ trước lời của em ấy. Em ấy chỉ mới mười hai, nhưng những lời nói của em ấy phản ánh sự trưởng thành mà tôi không chắc rằng tôi muốn em ấy có. Từ kinh nghiệm của tôi, tôi biết cảm giác trưởng thành quá nhanh là như thế nào. Tôi luôn có một mong muốn ích kỉ của tôi rằng em gái tôi vẫn là một cô gái ngây thơ vẫn chỉ lo về việc sẽ mặc gì cho bữa tiệc sinh nhật của bạn bè, nhưng có vẻ như mong muốn ấy cũng chỉ mãi là mong muốn.


Gạt những suy nghĩ sang một bên, tôi mỉm cười với em ấy. “Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ khi anh có cơ hội và hỏi họ về việc đăng kí cho em vào học viện nào đó.”


Mắt Ellie mở to. “Thật ư?”


“Giả sử rằng bố mẹ đồng ý, anh vẫn muốn gửi một hộ vệ đi cùng với em để đảm bảo an toàn cho em trong bất kì trường hợp nào. Anh biết có thể hơi ngột ngạt khi luôn có ai đó bên cạnh nên anh sẽ cố gằng tìm một người mà em sẽ thoải mái, nhưng…”


Em gái tôi lao vào ôm tôi thật chặt. “Cảm ơn anh.”


“Đừng hy vọng quá nhiều.” Tôi trả lời, giọng tôi như một tiếng thở khò khẻ vì em ấy đang siết chặt tôi.


“Quá trễ rồi!” Em ấy cười khúc khích, mở rộng vòng tay nắm lấy tôi trước khi nhặt cây cung lên. “Em sẽ phải luyện tập chăm chỉ hơn nữa nếu muốn đánh bại mấy tên quý tộc hợm hĩnh đó.”



Tôi tiếp tục vai trò như một khán giả nhiệt tình, tận hưởng bầu trời trong xanh và mùi thơm ngọt ngào của cỏ. Ellie tiếp tục bắn nhiều mũi tên mana hơn vào các mục tiêu ở xa với độ chính xác cao đến kì lạ. Còn lâu nữa em ấy mới thành thạo sử dụng cung thuật như cô Helen Shard, nhưng em ấy có các thế mạnh của riêng mình mà thủ lĩnh của Twin Horns không thể có được.


Ellie vẫn chưa phát triển lõi đủ để tạo sự tương thích với một nguyên tố, vì vậy em chỉ có thể bắn ra luồng mana thuần túy. Thật đáng tiếc khi tôi không thể làm gì nhiều để giúp em ấy phát triển sự tương thích nguyên tố, vì điều đó chủ yếu phụ thuộc vào sự hiểu biết của em ấy, nhưng khá là thú vị khi thấy em ấy lớn lên và phát triển.


‘Suy nghĩ của người giống như người đang muốn có một đứa con vậy.’  Giọng Sylvie đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến tôi giật mình.


“Con?” Tôi nói to khiến em tôi giật mình.


Mũi tên mana của Ellie bay lệch lên trời, biến mất trước khi chạm vào hàng rào lâu đài. “Gì cơ?”


“Không có gì đâu.” Tôi cười, lườm cô rồng BÉ BỎNG của tôi khi em gái tôi quay đi.


Sylvie dậm chân lên tấm gối như mấy con mèo chuẩn bị chỗ ngủ, nhìn tôi với một biểu cảm thích thú ranh mãnh với khuôn mặt cáo của mình.


‘Đi ngủ đi,’  tôi cằn nhằn trong đầu.


Tôi tiếp tục quan sát những chuyển động lặp đi lặp lại của Ellie khi em kéo cung trong khi một mũi tên mờ hình thành giữa hai ngón tay của em ấy, cố định tay, rồi bắn.


Em ấy có thể bỏ qua quá trình niệm chú cho những loại mũi tên mana mà em đã thành thạo, nhưng khi sử dụng loại mũi tên mana khác thì em ấy cần hình dung chính xác loại mũi tên mà em ấy muốn bắn. Vào lần thứ ba mươi em ấy bắn mũi tên của mình, tơi tự hỏi làm thế nào Boo có thể ngủ dễ dàng như vậy với Ellie trên lưng.


“Tướng quân Arthur?” Một giọng nói vang lên từ sau.


Mắt tôi mở to và khi tôi quay lại thì thấy một nữ elf đang giữ một kẹp hồ sơ, mặc một bộ đồ màu trắng giống như áo phòng tí nghiệm ở thế giới cũ của tôi đến mức kỳ lạ. Thứ thu hút sự chú ý của tôi là mắt của cô ấy - hay đúng hơn là màu sắc của đôi mắt cô ấy. Một vòng màu hồng sáng bao quanh mỗi con ngươi của cô ấy, rồi chuyển thành màu xanh lam sáng ở viền ngoài cùng của mống mắt.


Nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy cúi đầu, đoán rằng tôi đang đợi một lời chào hỏi đàng hoàng.


Cô gái elf đứng thẳng như thể lưng cô ấy bị dán vào một tấm gỗ rồi cô ấy thông báo. “Giáo sư Gideon đã trở về lâu đài và đang đợi cậu.”


“Giờ anh phải đi sao ạ?” Em gái tôi hỏ, quàng cây cung qua vai.


“Yup. Anh có vài việc phải bàn với ông già kia.” Tôi trả lời. Quay lại nói trong khi theo sau nữ elf kì lạ kia, rồi tôi nói với em ấy. “Khả năng cao là anh không về ăn tối được với em, nên đừng đợi anh.”


Em ấy gật đầu. “Hiểu rồi. Gửi lời chào đến chị Emily giúp em nếu anh gặp chị ấy nha.”


“Được.”


‘Con sẽ ở đây với Eleanor.’ Sylvie rầu rĩ nói.


‘Được rồi. Ta sẽ cập nhật tình hình khi ta quay lại, Sylv.’


Tôi im lằng đi theo cô thư kí elf khi cô ấy dẫn đường với những bước đi đầy tự tin.


“Tôi có thể gọi cô là gì?” Tôi hỏi.


Cô ấy dừng lại đột ngột, cúi đầu thật sâu khiến mái tóc vàng cột duôi ngựa bị hất lên phía trước. “Tha lỗi cho tôi vì đã không giới thiệu bản thân. Tên tôi là Alanis Emeria và tôi đã được Tổng Tư Lệnh Virion đích thân chỉ định làm trợ lý của ngài.”


Tôi cúi đầu đáp lại cô ấy. “Được rồi, Alanis. Rất vui được gặp cô, nhưng tôi khó mà tin rằng cô chỉ đơn thuần là một phụ tá dựa trên lượng mana mà cô đã che dấu.”


Cô gái elf trung niên chớp mắt (Seren: chịu nhá, con Rùa kia nó ghi thế, không hiểu sao phụ nữ mà gọi là trung niên :)))), đôi mắt đa sắc màu bỗng sáng lên, nhưng lại không hề tỏ ra bối rối. “Quả nhiên là một Lance. Cho phép tôi được giải thích. Tôi đã được Tổng Tư Lệnh Virion chỉ định làm trợ lý cho cậu trong khóa huấn luyện tới. Đó cũng chính là lý do tôi cần gặp cậu càng sớm càng tốt.”


Tôi hoàn toàn không hiểu phai trò phụ tá của tôi trong quá trình huấn luyện, nhưng trước khi tôi kịp hỏi, tôi đã phát hiện ra dáng người quen thuộc của Gideon chạy lạch bạch về hướng chúng tôi đang nhễ nhại mồ hôi như vừa tắm xong vậy.


“Ta đã đến đây ngay khi ta nghe Tổng Tư Lệnh Virion nói.” Ông ấy hớn hở thích thú, giọng nói của ông ta bang khắp hành lang. “Cậu lại nảy ra một ý tưởng tài tình nào trong hộp sọ được chúa trời ban phước đó thế?”


Người kỹ sư sư già còn chẳng kiên nhẫn chờ cho đến khi chúng tôi căn phòng họp trong lâu đài nữa.


“Nói nhanh nhanh đi, nhóc!” Gideon thúc dục tôi ngay khi Alanis đóng cánh của sau lưng chúng tôi. “Và có ổn không nếu nữ elf này ở đây cùng chúng ta?”


Vị elf phụ tá hướng ánh mắt phản đối về phía Gideon trong bộ đồ có hơi-chút-tồi-tàn, nhưng vẫn giữ im lặng.


Tôi chỉ biết cười trừ khi thấy ông kĩ sư già đứng ngồi không yên trên ghế với sự chờ đợi. Nhìn kỹ ông ấy, thật khó tưởng tượng rằng tôi đã biết ông già này hơn mười năm. Các nếp nhăn giữa lông mày và quanh miệng của ông ấy đã hằn sâu hơn qua hơn thời gian, không nghi ngờ gì nữa là do ông ấy dành quá nhiều thời gian chỉ để cau có tức giận.


“Mọi người sớm muộn gì cũng biết thôi, và cô ấy dường như là phụ tá riêng của cháu từ hôm nay nên sẽ tốt hơn nếu cô ấy cũng biết, phải không?” Tôi hỏi, rồi qua sang Alanis.


“Một phần công việc của tôi là giảm bớt những gánh nặng khác trong khi cậu luyện tập, vì vậy, vâng, sẽ rất tiện cho tôi khi luôn nắm được đầy đủ thông tin.” Cô ấy nói, đôi mắt hồng-xanh của cô ấy dường như vừa đổi sắc.


“Luyện tập thêm? Nhóc có thể rèn luyện được thêm gì sau khi được đích thân các vị thần - ý ta là các asura huấn luyện.” Ông ấy sửa lại, xoa cằm.


“Vẫn luôn có thứ để cháu cải thiện.” Tôi bác bỏ. “Nhưng quay trở lại vấn đề chính, trạng thái của các mỏ hiện tại đang được dùng để khai thác nguyên liệu cần thiết cho tàu của chúng ta thế nào rồi?”


Đôi mắt cảu Gideon sáng lên. “Ồ, ý nhóc là mỏ combustium ư? Có năm mỏ lớn vẫn đang được khai thác.”


Tôi nhướng mày. “Combustium?”


“Ta tự đặt tên đấy.” Ông già tạo tác gì cười toe toét. “Nhóc nói rằng ta sẽ cần một loại nhiên liệu có các đặc tính nhất định có khả năng cung cấp nhiên liệu cho động cơ hơi nước mà chúng ta đã thiết kế - ta nhớ rằng nhóc gọi nó là ‘than’ hay gì gì thì phải? Dù sao thì, trong các loại khoáng chất ít ỏi mà chúng ta đã biết cho đến hiện nay, chỉ cần một lượng nhỏ Combustium là có thể cung cấp năng lượng cho cả một con tàu hoạt động hiệu quả rồi. Vì đặc điểm của nó có hơi khác so với cái ‘than’ mà nhóc đề cập nên ta đã tự đặt tên khác cho nó. Dù sao, thứ này rất tuyệt vời. Chỉ cần tầm bốn cân rưỡi combustium là có thể cung cấp năng lượng cho cả một con tàu đi được cả tá dặm với tốc độ tối đa!”


“Thật tuyệt khi nghe điều đó.” Tôi nói, cắt ngang Gideon. Tránh việc ông ấy sẽ đi sâu hơn nữa, tôi đi thẳng vào vấn đề. “Những gì cháu đã lên kế hoạch liên quan đến tha-combustium cho một phương tiện vận chuyển khác, cụ thể là một con tàu sẽ được sử dụng để đi lại trên đất liền.”


“Một con tàu bộ?”


Tôi gật đầu. “Trừ việc, cháu nghĩ đó gọi nó là ‘xe lửa’.”


“Xe lửa?” Gideon hoài nghi lặp lại. “Nhóc nghĩ ra cái tên đó từ chốn khỉ ho cò gáy nào vậy?”


“Giờ ông có muốn bản thiết kế hay là không?” Tôi nói.



Gideon giơ hai tay lên chịu thua.” Okê okê xe lửa thì xe lửa, gì mà căng.”


Ông kỹ sư già bắt tay chuẩn bị cho việc thiết kế ngay lập tức. Ông ta thực sự vứt cả phòng thí nghiệm vào cái nhẫn không gian trên ngón tay cái.


Mặc dù Gideon nhanh chóng nắm được cách vận hành của xe lửa, những vẫn mất vài giờ để giải thích chi tiết cách hoạt động của các tuyến đường sắt và các trạm dừng. Tôi không hề nhận ra bao lâu đã trôi qua cho đến khi bụng tôi quặn lại và kêu lên vì đói.


"Cháu nghĩ rằng đó là tất cả những gì ông cần để bắt đầu,” tôi nói và dò lại bản thiết kế và thông số kĩ thuật trên tờ giấy da lớn mà chúng tôi treo trên bức tường của phòng họp.


"Thứ này sẽ thay đổi mọi thứ." Gideon lẩm bẩm với bản thân hơn là với tôi hay Alanis. "Những con sông sẽ là một vấn đề nhức đít nếu chúng ta muốn kết nối thành phố Blackbend với Kalberk hoặc Eksire, nhưng với một vài pháp sư thủy và thổ hệ..."


"Hãy tập trung vào tuyến đường sắt từ Blackbend đến Tường Thành trước đã." Tôi ngắt lời. "Tất nhiên, việc tạo ra các tuyến đường sắt đến các thành phố lớn khác cũng rất quan trọng, nhưng chúng ta cần tạo ra một tuyến đường an toàn cho nguồn cung cấp lượng thực đến dãy núi Grand Mountains nếu chúng ta muốn quân ta tiếp tục sống sót ở đó."


"Tất nhiên, nhưng điều này..." Gideon dừng lại một giây khi mắt ông ta chăm chú nhìn vào tấm bản đồ lớn của Dicathen mà chúng tôi đã trải ra trên bàn. "Chúng ta có thể thành lập một vài thành phố trọng điểm mới chỉ với phát minh này đấy."


Trong khi tôi tôn trọng Gideon vì tầm nhìn xa của ông ấy, thật khó chịu khi phải giữ ông ấy đi đúng hướng. Tuy nhiên, câu nói cuối cùng của ông ấy đã khơi gợi sự tò mò của tôi.


"Ý ông là gì khi phát triển những thành phố trọng điểm mới?" Tôi hỏi khi nhin qua bản đồ.


Trước sự ngạc nhiên của tôi, Alanis, người đã im lặng cho đến giờ, lên tiếng. "Tôi nghĩ ý của kỹ sư Gideon là, cho đến nay, các thành phố ở cả ba vương quốc đều được xây dựng dựa trên nơi cổng dịch chuyển được khai quật hoặc tìm thấy. Nếu điều này thành hiện thực, thì một phương thức vận chuyển an toàn, mặc dù không nhanh bằng cổng, nhưng có thể chở một lượng lớn vật liệu và hàng hóa sẽ cho phép chúng ta xây dựng các thành phố lớn ở bất kì đâu."


"Đó chính xác là những gì ta muốn nói." Gideon tán thành.


Cảm thấy người cứng đơ, tôi duỗi tay và lưng. "Rất rui khi thấy ý tưởng của mình sẽ thay đổi cả lịch sử."


"Nhóc thật là, nói một một điều thản nhiên như vậy với một kỹ sư như ta... Ta nghĩ ta nên giao lại chiếc áo này và kiếm một thú vui mới thôi." Gideon thở dài bất lực. "Ta luôn thích câu cá."


"Ông vẫn chưa nghỉ hưu được đâu." Tôi cười khẩy, đi ra cửa. "Vì ông sẽ chịu trách nhiệm việc trình bày ý tưởng này lên hội đồng trong cuộc họp tiếp theo."


"Ta? Tại sao nhóc lại cho ta vinh dự này?" Gideon hỏi.


"Tất nhiên là vì điều này sẽ dễ được toàn thể Hội Đồng hỗ trợ nếu ý tưởng đến từ một vị ‘kỹ sư sư nổi tiếng'. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của họ nếu ông muốn một đội pháp sư conjurer với một vài kĩ sư và thám hiểm giả quen thuộc với địa hình để tìm được con đường hiểu quả nhất từ Blackbend đến Tường Thành." Tôi trả lời, kiểm tra lại vài thứ chúng tôi cần trong đầu. "Dù sao thì, cháu sắp chết đói rồi. Cháu sẽ xem kiếm được gì ở phòng ăn hay không."


"Tôi có thể nhờ đầu bếp chuẩn bị một bữa ăn cân bằng cho ngài và giao tận phòng." Alanis gợi ý.


Tôi xua tay từ chối. "Không sao đâu. Không có lý do gì để làm phiền đầu bếp chỉ vì một bữa ăn cả."


"Đợi đã! Bao giờ nhóc sẽ quay trở lại?" Gideon hỏi.


Tôi quay đầu lại. "Cháu sẽ ở lại vài tháng. Chủ yếu là ở trong khu luyện tập nhưng thỉnh thoảng cháu sẽ ghé qua để kiểm tra tình hình của ông nếu đó là những gì ông muốn biết."


Vị kỹ sư già giễu cợt. "Ta rất vinh dự, nhưng đó không phải lý do ta hỏi vậy. Emily đang nghiên cứu trên một số thứ cần phải thử nghiệm."


"Ông biết rằng ông đang yêu cầu một vị tướng quân làm chuột bạch cho ông đấy, phải không?” Tôi hỏi với một nụ cười tự mãn.           (Seren: bố đời cái nhẹ)


"Thư giãn nào, hỡi tướng quân vĩ đại. Ta hứa chúng sẽ giúp ích cho nhóc đấy. Ta đã tự mình kiểm tra chúng và dù ta không muốn thừa nhận nhưng, nếu những vật phẩm đó thực sự hoạt động thì nó sẽ thay đổi cách luyện tập của tất cả các pháp sư đấy."


Tôi đảo mắt về phía Alanis, người cũng có biểu cảm tò mò. "Chà, vậy thì ông phải thuyết phục trợ lý huấn luyện của cháu đã."


Vị kỹ sư già bật ra một tiếng cười giòn giã khi tôi bước ra khỏi cửa. Tôi có thể ấy ông ấy lẩm bẩm với chính mình từ phía sau. "Thằng nhóc này đúng thật là."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện