Chuyến đi ngắn ngủi về phòng họp chìm trong bầu không khí im lặng ngượng ngạo giữa tôi và cô thư kí ăn diện bộ đồ đẹp không tỳ vết.


Tôi rất muốn ghé qua phòng em gái mình trước, nhưng cô elf kia khăng khăng cho rằng cần phải ưu tiên đến phòng họp trước. Mắt tôi đảo qua lại, tìm kiếm bất kì ai đó quen thuộc—nói thẳng ra là Tess. Chắc là do cái cảnh tượng chết tiệt ban nãy khi tôi cứ tưởng tượng cảnh bọn tôi ôm nhau và chuẩn bị hôn.


Nhưng thật đáng thất vọng và lo lắng thay, nữ thư ký đã thông báo cho tôi là Tessia và đồng đội của cô ấy đã trở về tiền đồn của mình trong Beast Glades.


“Bọn họ rời đi khi nào?” Tôi hỏi.


“Vào đêm hôm qua, thưa Tướng Quân Arthur.” Cô trả lời một cách máy móc trước khi dừng chân trước phòng họp đóng cửa.


Lính gác ở hai bên liền bước sang một bên và mở cánh cửa ra ngay khi chúng tôi tới.


Cả hai người lính gác đứng nghiêm chĩa mũi giáo thẳng lên. “Xin chào Tướng Quân.”


Tôi vào trong căn phòng tròn sau khi cho nữ thư ký lui ra, những người trong Hội Đồng và các Lances khác đều nhìn tôi chằm chằm.


Chúng tôi tiến hành họp sau khi tất cả đã có mặt đầy đủ—trừ Aldir, người đại diện của các asura thì không có mặt ở đây. Tuy nhiên, giờ không còn Rahdeas và Olfred trong Hội Đồng, căn phòng chật chội này đã trở nên rộng rãi hơn.


Bọn tôi vừa mới ngồi xuống ghế thì Vua Glayder đã ngay lập tức nổi giận. Vị vua đô con đập tay xuống bàn tròn và gầm lên, “Để ngài Aldir kiểm soát cổ vật có tác dụng gì khi ông ta cứ thích là biến tới chỗ chỉ có chúa mới biết!”


“Đây không phải là lúc để bức xúc về việc chúng ta không thể thay đổi.” Alduin lớn tiếng một cách khó chịu.


“Alduin nói đúng đấy,” Priscilla Glayder đồng ý. “Chúng ta có chuyện khác hệ trọng hơn cần bàn nếu chúng ta muốn vượt qua trở ngại lần này.”


Blaine liếc nhìn vợ mình chằm chằm, nhưng hoàng hậu thì lờ đi ánh nhìn của chồng mình.


Merial, người đang ngồi kế chồng mình cuối cùng cũng ngước mắt lên sau khi chăm chú đọc sấp giấy tờ và lên tiếng. “Tôi đã thu thập và đọc qua báo cáo sơ bộ những gì đã xảy ra, một trong số chúng đến từ Aya, nhưng tốt hơn hết là chúng ta nên tận tai nghe những gì đã xảy từ chính Arthur.”


“Ta đồng ý.” Virion lên tiếng, chuyển ánh mắt đầy mệt mỏi sang tôi. Tôi biết ông ấy đã lớn tuổi rồi, nhưng những năm gần đây thật sự gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể và nét mặt ông. Điển hình nhất là những quầng thâm đen dưới mắt ông và mặt ông ngày càng nhiều vết nhăn hơn cả trước đây.


Mái tóc đỏ đậm của Blaine như muốn bùng cháy khi ông ngả người vào ghế, hệt như một hỏa phụng đang đợi chờ cơ hội để xả cơn tức giận một lần nữa.


“Được thôi,” tôi nói, đặt tay lên bàn. Thường thì Lance sẽ phải đứng sau chủ nhân của mình, nhưng do có nhiều ghế trống cộng thêm việc đứng lâu sẽ rất khó khăn với tình trạng hiện tại của tôi nên tôi được phép ngồi xuống.


Tôi không mất nhiều thời gian để thuật lại toàn bộ sự việc, bắt đầu từ ngày tôi, Mica và Olfred khởi hành để thực hiện nhiệm vụ. Các thành viên của Hội Đồng đôi lúc ngắt lời để hỏi vài câu để xác thực, nhưng rồi họ cũng để tôi tiếp tục nói hết.


Tôi kể cho Hội Đồng toàn bộ mọi chuyện ngoại trừ chi tiết tôi không phải người đã đánh bại Uto mà là đồng minh của hắn. Khi tôi kết thúc, Virion gật đầu trầm lặng.


“Làm thế nào mà Arthur, một người chưa đạt đến lõi Trắng, lại có thể đánh bại không chỉ một mà tận hai retainer trong khi một Lance khác thì bị giết hại một cách dễ dàng thế kia?” Blaine hỏi với chút ngờ vực trong giọng ông ta.


Virion nheo mắt. “Ý ông là gì khi nghi ngờ Tướng Quân Arthur?”


“Biết được cách cậu ta giành được chiến thắng vẻ vang trong cả hai trận đấu đó sẽ giúp các Lance của chúng ta chuẩn bị tốt hơn trong những trận chiến với các Scythes và Retainer khác trong tương lai.” Blaine nhún vai nói.


Priscilla đặt tay lên tay chồng mình, cố gắng can thiệp. “Mình à—”


“Đức vua Blaine nói có lý,” tôi ngắt lời. “Nữ retainer đầu tiên mà thần đã chiến đấu không hề mạnh bằng Uto, tên retainer đang bị tống giam. Ngay cả thế, kết quả của trận chiến đã để lại cho thần rất nhiều sẹo và thanh kiếm được rèn bời Asura đã bị ăn mòn.”


Tất cả mọi người, ngoại trừ Virion, đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi tháo găng tay trên tay trái ra và kéo cổ áo xuống để lộ cổ mình ra. Tất cả bọn họ đều chết lặng.


Tôi tiếp tục. “Mặc khác, Uto có khả năng để giết chết thần và Sylvie ngay khi gặp, nhưng đó không phải là ý định ban đầu của hắn ta. Tên Vritra đó dường chỉ muốn một đánh nhau một trận ra trò. Và khi khi thấy thần không đáng để trở thành mối đe dọa cho hắn ta nên hắn đã hạ thấp cảnh giác, và kích động thần nổi điên lên bằng cách đe dọa giết những người thân yêu của thần. Lợi dụng thời cơ đó, Sylvie và thần đã có thể phá hủy được cặp sừng của hắn.”


“Làm sao cậu biết rằng phá hủy sừng của Vritra sẽ khiến bọn chúng mất khả năng chiến đấu?” Một giọng nói rõ ràng vang lên từ phía sau Priscilla. Người đã lên tiếng hỏi chính là Varay Aurae.



Tôi lắc đầu. “Tôi không hề biết. Và tôi nghĩ các asuras thậm chí cũng không biết điều này. Nhưng tôi nhớ rằng vị Lance quá cố, Alea, có nhắc rằng Uto đã điên tiết thế nào khi cô ấy làm mẻ sừng của hắn ta.”


Mặc dù lời nói dối của tôi chưa đủ sức thuyết phục, nhưng việc đem Alea vào có vẻ  là đủ để thuyết phục Blaine và Bairon, cả hai bọn họ đã nhìn tôi rất chăm chú xuyên suốt câu chuyện này. Cảm giác thật sai trái khi lừa tất cả mọi người, đặc biệt là Virion. Nhưng giờ tôi không tin bất kì ai khác nữa, và tôi biết rằng nếu tôi kể cho Virion điều đó mà chưa biết động cơ thực sự của Seris thì chắc chắn điều đó sẽ càng đè nặng đôi vai của vị Tổng Tư Lệnh già.


“Sức mạnh của tên retainer bỗng chốc suy giảm không phanh sau khi chúng thần phá hủy sừng của hắn”—tôi nhấn mạnh từ ‘phá hủy’—“và chúng thần đã chật vật mãi mới có thể áp đảo hắn ta. Sau khi đã đảm bảo rằng Uto không thể chống cự được nữa, điều tiếp theo thần nhớ là Tướng Quân Aya đã gọi thần dậy.”


“Cảm ơn vì lời giải thích.” Virion nói sau khi im lặng một hồi. “Hoàng Hậu Priscilla, cô có muốn nói qua vấn đề hệ trọng tiếp theo chứ?”


Gật đầu, hoàng hậu liền lên tiếng. “Yếu tố thiết yếu trong cuộc chiến này là sự liên minh với tộc người lùn. Với việc Rahdeas bị giam giữ để thẩm vấn, chúng ta không còn ai khác có đủ khả năng để lãnh đạo người lùn. Hơn nữa, qua cuộc do thám của Tướng Quân Arthur trong Vương Quốc Darv, rõ ràng là có một hoặc nhiều hơn một bè phái của người lùn sẵn lòng trợ giúp cho lực lượng Alacryan.”


“Nếu chúng ta đưa lực lượng quân đội từ Sapin vào Darv để giám sát thì sao?” Alduin lên tiếng đề nghị.


Đức Vua Blaine, người đã bình tĩnh trở lại, chỉ lắc đầu. “Sự hiện diện của quân đội con người chỉ khiến người lùn thêm hoảng loạn và nghĩ rằng chúng ta đang cố gắng kiểm soát họ. Mọi thứ chỉ càng hỗn loạn thêm nếu chúng ta cố dùng vũ lực để giải quyết.”


Một ý tưởng khác liền lóe lên trong đầu tôi, nhưng khi thấy những Lance khác chỉ giữ im lặng suốt buổi họp, tôi không rõ liệu tôi có quyền để đề xuất ý tưởng của mình hay không. Cũng có thể cả ba vị Lance có mặt ở đây không có nhiều kiến thức về đường lối chính trị hay điều quân lực diện rộng vì chiến đấu mới là thế mạnh của họ. Dù gì thì tôi cũng lên tiếng hỏi. “Việc Rahdeas bị bắt giữ đã được công bố cho dân chúng chưa?”


Đức vua Blaine nhướng mày. “Chưa. Một phần của cuộc họp này là để bàn bạc cách giải quyết tên phản bội đó và cộng với việc chúng ta đã mất thêm một Lance không thể thay thế chỉ vì vị asura đại diện đã đi nghỉ mát rồi.”


“Thế sao không lợi dụng điều đó?” Tôi đề nghị, mong rằng sẽ có ai đó hiểu được ý tôi.


Ơn trời là Virion đã nhận ra. Mặt ông bừng sáng lên như khi Tessia và tôi còn nhỏ. “Tuyệt vời! Arthur, nhớ nhắc ta là đừng bao giờ gây chiến với cháu.”


Virion không cần phải giải thích gì nhiều, vì mọi người khác dường như hiểu ra và thậm chí còn đề xuất cách để thực hiện ý tưởng của tôi. Sau cùng thì những người có mặt ở đây đều rất thông minh.


Nói chung là, Hội Đồng quyết định sẽ không công khai rằng Rahdeas đã bị bắt giữ. Họ sẽ tìm cách để khiến Rahdeas nói ra cách mà ông liên lạc với với thần dân mình để họ có thể giả mạo ông ta và đưa ra mệnh lệnh như thể chúng đến từ chính Rahdeas.


“Chúng ta không thể làm điều gì dại dột như ép bọn họ chống lại Alacryans, bởi vì Rahdeas trước đây đã rất tích cực giúp đỡ bọn chúng, nhưng ít nhất thì chúng ta có thể có thêm thông tin bằng cách giả dạng ông ta,” Merial nói một cách hào hứng.


Bầu không khí trong phòng dần trở nên tươi tỉnh hơn khi đã có chút hy vọng lóe lên trong tình thế hiểm nghèo này. Điều tiếp theo cần bàn bạc là vấn đề chất vấn Tướng Quân Mica và tên Uto.


“Việc thẩm vấn Tướng Mica sẽ để ta thực hiện, còn Tướng Quân Aya sẽ lo liệu tên Vritra bị giam giữ.” Virion tuyên bố. “Tuy nhiên, chúng ta cần phải ưu tiên chất vấn Rahdeas trước vì chúng ta cần phải bảo toàn liên minh với người lùn. Có ai có ý kiến khác không?”


Tất cả đều lắc đầu, vì bọn tôi đều đồng ý rằng việc kiểm soát Vương Quốc Darv là yếu tố tối quan trọng nếu muốn giành thắng lợi trong cuộc chiến này.


“Tốt,” Virion tiếp tục. “Thế thì chúng ta sẽ bàn bạc việc thẩm vấn Tướng Quân Mica và tên retainter trong cuộc họp tiếp theo.”


Hội Đồng tiếp tục di chuyển sang các vấn đề khác, chủ yếu là nhũng vấn đề liên quan đến những thành phố khác.


Merial, người đang sắp xếp lại đống giấy tờ trong khu vực của mình, liền nêu lên vấn đề tiếp theo. Bà ấy liếc nhìn tôi và chần chừ một chút trước khi đưa tờ giấy cho Virion.


Virion trừng mắt chằm chằm khi đọc bản báo cáo, nhưng khi ông đọc xong thì khuôn mặt ông lộ rõ biểu cảm nhẹ nhõm. “Việc cần bàn tiếp theo là con đường tiếp tế. Đã có một cuộc đột kích xe chở hàng tiếp tế cho Tường Thành. May mắn thay, chuyến hàng đã đến gần Thành Phố Blackbend nên viện quân đã đến đó kịp thời.”


“Có bao nhiều người chết?” Priscilla hỏi.


“Ba người chết và bốn người khác bị thương, tất cả đều là thương nhân được thuê bởi nhà Helstea,” Merial đọc lớn.


“Đám người lùn chết tiệt.” Vua Blaine lẩm bẩm một cách bực bội. “Làm như giải quyết lũ Alacryan là chưa đủ khổ nhằn vậy! Chỉ vì bọn họ mà giờ kẻ thù của chúng ta đã có thể dùng mạng lưới dưới lòng đất dẫn thẳng vào tận biên giới phía nam của tôi, và chỉ có chúa mới biết nó còn dẫn đi đâu khác.”


Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng tôi khi tôi nghe nhắc đến cái tên Helstea, nhưng dù gì đi nữa thì thương vong cũng không đến nỗi quá tệ. “May mắn là họ đã có quân tiếp viện đến kịp thời.”


Merial ngước lên nhìn tôi trong giây lát. “Vâng. Cũng may là tổ đội thực hiện nhiệm vụ bảo vệ chuyến hàng có một pháp sư Emitter—Alice Leywin.”


Tôi tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng qua những ánh mắt căng thẳng nhìn vào tôi, tôi những gì mình đã nghe là chính xác.


Virion liền lên tiếng trấn an. “Như báo cáo đã ghi rõ, không ai trong số Twin Horns thiệt mạng cả.”


Tâm trạng tôi ngay lập tức rối bời. Tiếng của vị elf già trở nên ù đi khi máu dồn lên đầu tôi. Virion có nói rằng cha mẹ tôi và nhóm Twin Horns vẫn còn sống, nhưng tôi vẫn cảm thấy như họ chỉ suýt soát né được vòng tay của tử thần. Bỗng chốc, ba cái chết mà Merial đã đọc trở nên quá đỗi chân thật. Họ đã có thể là một trong số đó và tôi thì không thể làm gì khác.


“Arthur?” Một giọng nói lo lắng vang lên.


Hoàn hồn, tôi nhìn vị Tổng Tư Lệnh. “Xin lỗi, cháu ổn. Xin hãy tiếp tục.”


Tôi có hàng ngàn câu hỏi muốn hỏi, nhưng tất cả đều là những câu hỏi cá nhân. Tôi và cha mẹ mình đã có một cuộc từ biệt không như mong đợi. Và sự ích kỷ của tôi trong việc muốn họ ẩn náu an toàn trong lâu đài cũng không giúp chữa lành mối quan hệ đang-dần-phục-hồi giữa chúng tôi sau khi tôi tiết lộ thân phận của mình. Bọn họ bảo rằng họ muốn đóng góp cho cuộc chiến, nhưng cái suy nghĩ về việc họ thật sự gặp nguy hiểm lại rõ rệt cho đến bây giờ.


Tôi ngày càng mong muốn ra khỏi phòng này và ngay lập tức tới chỗ cha mẹ tôi, nhưng tôi biết họ sẽ không đồng ý cho phép tôi từ bỏ nhiệm vụ của mình chỉ để kiểm tra cha mẹ tôi. Tôi đành miễn cưỡng tập trung trở lại vấn đề hiện giờ.


Hội Đồng đang bàn bạc cách để tối ưu hóa con đường tiếp tế từ Blackend, thành phố lớn ở phía đông nam Sapin, tới Tường thành.


“Thế còn đường hầm thì sao?” Vua Alduin đề nghị, chỉ vào trung tâm của bản đồ mà họ vừa đem ra.


Vua Blaine chỉ lắc đầu, nghiêng người về trước và chỉ vào khu vực dưới Blackbend. “Cả thành phố này rất gần với Vương quốc Darv. Chắc chắn dưới đó đã có vài đường hầm do người lùn đào rồi. Sẽ rất nguy hiểm nếu thử làm thế khi ta cần phải bảo toàn mối liên minh với họ.”


“Thành Phố Blackbend là thành phố như thế nào?” Tôi hỏi, nhìn kỹ tấm bản đồ hơn.


“Nền kinh tế chính trong Blackbend chủ yếu xoay quanh những người nông dân trồng khoai tây trong các làng gần đó và những người thám hiểm giả ở gần Beast Glades. Thành phố này hiện đang chịu trách nhiệm tiếp tế lương thực cũng như cung cấp vũ khí—hầu như là mũi tên—cho binh lính, đó là lý do tại sao việc đảm bảo an ninh cho tuyến đường vận chuyển đến Tường Thành là một điều rất quan trọng.


“Địa hình ở đây chủ yếu là đất nuôi trồng bằng phẳng nên những cỗ xe vận chuyển hàng hóa rất dễ bị phát hiện,” Bairon lần đầu lên tiếng trong cả cuộc hợp này.


“Cảm ơn cả hai người,” tôi nói. Kiến thức của hoàng hậu là rất hữu ích, nhưng nó khiến tôi nhận ra câu hỏi mình vừa đặt ra rất mơ hồ. Câu trả lời của Bairon đã cho tôi biết điều rất quan trọng.


Khi Hội Đồng bàn bạc tìm cách tốt nhất để đảm bảo an toàn cho tuyến đường tiếp tế, tâm trí tôi ngay lập tức nghĩ tới điều mà những người ở thế giới này không bao giờ có thể nghĩ được. Nghĩ về con tàu mà tôi đã giúp Gideon thiết kế vài năm trước, tôi nhìn lại tấm bản đồ. Đáng tiếc thay, không hề có con sông nào chảy gần Tường Thành hay Thành phố Blackbend cả, nhưng tôi vẫn còn một ý tưởng khác.


“Đức Vua Blaine,” tôi nói, gián đoạn cuộc thảo luận của họ. “Có bao nhiêu người lùn có khả năng thao túng kim loại một cách lão luyện nhất mà bệ hạ có thể tìm được ở hiện tại?”


“Có khá nhiều pháp sư thao túng kim loại, hay Ngự Kim Sư như bọn họ thường tự gọi bản thân, nhưng những người đáng tin để thực hiện nhiệm vụ lớn lao này thì…”—nhà vua ngừng lại trong giây lát để suy nghĩ—“ cũngkhông ít đâu.”


Hoàng Hậu Priscilla gật đầu tán thành.


Tôi liền quay sang cha của Tess. “Đức Vua Alduin, có bao nhiêu elf có khả năng điều khiển thành thạo phép thuật tự nhiên mà ngài có thể triệu tập hiện giờ?”


Vị vua elf nhìn vợ mình rồi xoa cái cằm vừa cạo sạch của mình.


Merial nhìn qua sấp giấy tờ thì Aya lên tiếng. “Hiện tại thì bốn người. Số khác thì đang thực hiện nhiệm vụ rồi.”


“Sao thế?” Virion hỏi.


“Cháu sẽ nói chi tiết hơn sau khi bàn bạc ý tưởng này cùng Gideon,” tôi nói, đầu óc tôi nhanh chóng làm việc cật lực để thực tiễn hóa kế hoạch này và lý luận rằng điều này sẽ không những tăng tốc quá trình vận chuyện tiếp tế mà cũng sẽ đảm bảo an toàn của công nhân và bảo vệ—nói thẳng ra là để đảm bảo an toàn cho cha mẹ tôi và nhóm Twin Horns.


Cuộc họp cũng dần kết thúc và khi tôi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi căn phòng ngột ngạt thì Virion giữ tôi lại. “Trước khi mọi người rời đi, ta muốn thông báo điều này.”


Tôi đứng đó im lặng chờ ông tiếp tục.


“Trong suốt thời chiến như hiện tại, việc trao thưởng cho những cống hiến là bất khả thi. Tuy nhiên, việc tiêu diệt không chỉ một mà tận hai retainer”—Vị Tổng Tư Lệnh chuyển ánh mắt từ tôi sang Aya—“cũng như việc diệt trừ một tên phản trắc nguy hiểm đang toan tính một âm mưu có thể giết hàng vạn dân thường, thì chắc chắn phải có phần thưởng thỏa đáng.”



“Cảm ơn ngài, thưa Tổng Tư Lệnh Virion,” Aya lịch thiệp nói. “Nhưng điều thần làm là để giúp chúng ta chiến thắng cuộc chiến này chứ không phải để nhận phần thưởng.”


Virion gật đầu. “Tướng Quân Arthur? Còn cậu thì sao?”


Ở kiếp trước của mình, tôi đã học được rằng trong những tình huống thế này, tốt nhất nên từ chối phần thưởng và chỉ cảm ơn ông ấy vì lòng tốt, nhưng đây cũng là cơ hội để nói ra điều đã khiến tôi băn khoăng kể từ sau trận chiến với Uto.


“Thật ra thì, có một điều mà cháu muốn, à không, một vài điều.” Tôi nói một cách ngây ngô.


Cả hai vị vua và hoàng hậu đều ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng Virion thì chỉ cười khúc khích. “Rất tốt, hãy để ta nghe chúng xem!”


——————————


Tôi đi về phòng Ellie để cả hai bọn tôi có thể đi thăm Sylvie cùng nhau. Bây giờ, tôi cảm thấy khá hưng phấn—thậm chí là vui nữa không chừng.


Ngay cả Virion cũng khá sốc khi tôi nói với ông rằng tôi cần phải hoãn lại việc thực hiện nhiệm vụ trong tương lai gần. Tôi cũng không thể trách được ông; chúng tôi đã mất một Lance, có nguy cơ là hai. Và ngoài ra, ông còn nói rằng việc tôi nghỉ ngơi vào thời điểm hiện tại sẽ gây ảnh hưởng xấu cho phe ta.


Tuy nhiên, tôi cần thời gian để tập luyện, và sau khi giải thích rằng với tiến triển nhanh chóng của chiến tranh đến mức này, sau này tôi sẽ không có nhiều cơ hội để luyện tập. Ông ấy đã đồng ý… đôi phần.


“Hai tháng là khoảng thời gian tối đa ta có thể đưa ra, và ngay cả thế, ta không hứa trước rằng cháu sẽ không bị điều đi nếu có chuyện lớn xảy ra.” Ông ấy miễn cưỡng nói.


‘Chuyện gì lớn lao.’ Nghe có hơi mơ hồ, nhưng thôi không sao.


“Ngoài ra, do cháu sẽ không tham gia nhiệm vụ nên cháu sẽ cần phải tham gia các phiên họp Hội Đồng.” Ông ấy nói thêm. “Từ kinh nghiệm quá khứ của ta, ta biết rằng có cháu tham gia họp và đưa ra ý kiến của mình sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta.”


Điều này có hơi khó nuốt đây. Một trong những điều tôi sợ nhất trong kiếp trước lẫn kiếp này là những cuộc họp như ngày hôm nay. Tuy nhiên, tôi cần thời gian để nghiên cứu và hấp thụ sừng của Uto, thứ mà nữ Scythe đã gọi là ‘tài nguyên vô giá’.


“Ta có hơi tò mò, nhưng cậu tính luyện tập như thế nào ở trong lâu đài này?” Alduin hỏi trước khi tôi rời đi.


“Đó là phần thưởng kế tiếp mà thần muốn.” Tôi trả lời, giơ bốn ngón tay lên. “Thần cần bốn pháp sư conjurers của bốn hệ nguyên tố khác nhau.”


“Bốn?” Virion lặp lại. Trong khi cả Hội Đồng thì bối rối, tôi thoáng thấy ánh mắt của các Lance sáng lên khi họ hiểu tôi đang tính làm gì.


Cả hành lang đều vắng người nên tôi có thể đi đến phòng của Ellie một cách dễ dàng. Tôi nghĩ cách để chào cô em gái bé bỏng của mình. Tôi biết rằng sẽ rất khó khăn cho con bé khi phải dài cổ chờ đợi tôi và bố mẹ mình, không biết liệu chúng tôi có trở lại không. Nên là một người anh trai tốt bụng, tôi gõ tay lên cánh cửa gỗ được thiết kế để cho khế ước thú của Ellie chui qua vừa, và giả giọng ma quái rên rỉ, “Ellie… là hồn ma của anh em đây. Anh đến để ám em này!”


Chả cần phải là một thiên tài cũng biết rằng em tôi chẳng thích thú gì trò đùa này khi em ấy liếc nhìn lạnh lùng từ phía bên kia cánh cửa, “Boo, tấn công.”


Thật đáng tiếc là chỉ khi con gấu nặng cả trăm ký lao vào tôi thì tôi mới nhận ra em mình có khiếu hài hước hệt như mẹ tôi vậy.


Cả cơ thể tôi bay thẳng tới cuối hành lang khi cơ thể siêu to khổng lồ của Boo đâm sầm vào tôi. Tôi khá ấn tượng khi cả bức tường không bị sụp đổ, rồi tôi đẩy con thú mana khổng lồ này lại.


“Rất vui được gặp chú mày.” Tôi cười trừ, tránh nước dãi đang nhỏ giọt.


Nó gầm lên, làm văng hết cả nước dãi và bọt khắp mặt tôi.


“Hồn ma? Thật luôn hả anh hai?” Em gái tôi càu nhàu, khoanh tay giả vờ giận dữ.


Tôi đẩy Boo sang một bên rồi dùng tay áo chùi mặt mình. “Haha, anh thừa nhận đúng là anh xứng đáng với điều này.”


Chỉ vài giây là khuôn mặt nghiêm nghị của Ellie trở nên vui tươi trở lại. Em ấy tiến lại và ôm lấy tay tôi. “Chào mừng trở lại, anh hai.”


Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu em mình, và tôi có thể thấy áp lực nặng nề trên vai từ từ dần biến mất lần đầu tiên kể từ khi tôi đến lâu đài này. “Thật tốt khi có thể trở lại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện