“Tiếp theo! Học viên Grey, không có họ. Hãy bước lên bục,” nhà nghiên cứu với chiếc áo choàng thí nghiệm trắng không tì vết ở phía bên kia tấm kính cất tiếng.


Đôi mắt khép hờ của ông không lúc nào rời khỏi tập hồ sơ. “Hãy đặt tay thuận lên quả cầu và đợi chỉ dẫn tiếp theo.”


Tôi làm theo hướng dẫn, đồng thời vươn vai và ưỡn ngực ra – như thể chúng sẽ giúp đỡ tôi ít nhiều trong bài kiểm tra lần này.


“Giờ thì, Học viên Grey, quả cầu này là một máy cảm biến, nó có thể đo cấp độ ki của cậu. Hãy vận ki vào máy cảm biến cho đến khi ta ra hiệu dừng lại.”


Hít thở một hơi thật sâu, tôi đẩy ki ra khỏi lõi và vận nó chạy khắp cánh tay phải rồi vào quả cầu thủy tinh. Ki của tôi được đo bên trong máy cảm biến trông giống hệt như giọt mực trong biển nước. Nó xoay chuyển và lan ra trong các nhà nghiên cứu đang ghi chú với vẻ mặt thất vọng.


Chưa đầy một phút trôi qua mà tôi đã toát mồ hôi hột, tay run rẩy trên quả cầu.


“Dừng lại được rồi,” một nhà nghiên cứu thông báo qua bộ đàm, giọng nói có vẻ nhạt nhòa hơn so với lúc đầu. “Hãy đến sân luyện tập cho bài kiểm tra cuối cùng này.”


Tôi tiến về phía cửa, ngoái đầu nhìn lại xem các nhà nghiên cứu thảo luận về điểm số của tôi sau tấm kính. Người chỉ dẫn cho tôi thậm chí còn thở dài và lắc đầu ngao ngán.


Bước qua hành lang chiếu sáng rực rỡ, tôi dừng lại trước một hàng người đang đợi đến lượt cho bài kiểm tra cuối cùng này.


“Này… Cậu có biết bài kiểm tra cuối cùng như thế nào không?” Người thanh niên to lớn vạm vỡ đứng trước tôi lo lắng hỏi.


“Chúng ta đã vượt qua bài kiểm tra trí tuệ, thể lực và ki. Loại bỏ dần thì chỉ có thể là…”


Đôi mắt cậu ta sáng rực lên rồi cười tự mãn. “Ồ… cái đó ! Haha, tôi rất giỏi về cái đó.”


Tôi bật ra tiếng cười nhỏ thích thú trước sự thay đổi thái độ của cậu ta. Nhưng tôi cũng thế, tôi cũng giỏi về cái đó.


Hàng người bắt đầu di chuyển trở lại và chúng tôi tiến vào một khán phòng lớn, trần nhà ít nhất phải cao khoảng ba mươi mét. Đã có một lượng lớn các học viên tập trung tại địa điểm được chỉ định với người chỉ dẫn đứng đầu. Tôi đảo mắt một lượt với hy vọng tìm thấy Nico hoặc Cecillia, nhưng chẳng thể tìm được họ.


Cũng có một người chỉ dẫn đứng trước hàng của chúng tôi, chia các học viên mới vào một nhóm khác. Ông ấy chỉ tay về phía bên phải vào một đám học viên đang lo lắng gần góc đằng kia, còn cậu thanh niên vạm vỡ trước mặt tôi thì vênh váo tự tin với nhóm được chỉ định.


“Học viên Grey, không có họ,” người chỉ dẫn đọc to.


Tôi kìm nén sự khó chịu mỗi khi ai đó nói tôi không có họ. Bộ có vấn đề gì sao?
“Đến nhóm 4C ở góc trái khán phòng. Sàn nhà đã được đánh dấu để cậu tiện theo dõi rồi,” người chỉ dẫn nói và chỉ vào vị trí đó.


Tôi gật đầu cộc lốc rồi đi về phía nhóm của mình nơi gồm khoảng chục thanh niên cả nam lẫn nữ với đủ dáng vóc. Một cô gái nhỏ nhắn tầm tuổi tôi đứng khoanh tay đầy tự tin. Cô ấy cố tình để lộ ki để mọi người có thể cảm nhận được. Một chàng trai vóc dáng săn chắc với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng đứng cười nhếch mép kiêu ngạo. Nhìn cái huy hiệu ghim trên túi ngực, tôi đoán cậu ta xuất thân từ một gia đình quân nhân. Chắc chắn cậu ta đã được rèn luyện trở thành thành viên nổi bật nhất trong quân đội, thậm chí còn là ứng cử viên cạnh tranh vị trí ngôi vua.


Ở giữa nhóm là người hướng dẫn của chúng tôi – một người đàn ông to lớn độ tuổi tứ tuần với bộ ria mép được chải chuốt kĩ càng hơn cả mái tóc thưa thớt.


“Học viên Grey?” người hướng dẫn nhướn mày hỏi khi đọc hồ sơ.


“Vâng, thưa ngài,” tôi gật đầu một cách kính cẩn. Không việc gì phải khó chịu với người sẽ chịu trách nhiệm xác định vị thế của tôi trong học viện quân sự này.


“Ờm! Có vẻ mọi người đều đã ở đây rồi,” ông ấy nói, kẹp hồ sơ vào nách và chắp tay. “Xin chào các bạn. Các bạn có thể gọi tôi là Giảng viên Gredge. Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn nói một vài điều.”


Để có thể nhìn rõ, tất cả học viên trong nhóm tôi đứng thành vòng tròn xung quanh ông ấy.


“Như rất nhiều bạn đã đoán, phần cuối cùng của bài kiểm tra đầu vào này sẽ là phần thi thực hành. Tôi đã có kết quả cấp độ ki của tất cả mọi người ở đây, nhưng tôi sẽ không tiết lộ gì cả, các bạn chỉ cần biết là chúng không giống nhau. Phần thi thực hành có nghĩa là các bạn sẽ không được chiến đầu với người có cùng cấp độ ki với mình. Vậy nên đôi lúc các bạn sẽ thấy may mắn khi được chạm trán với đối thủ “nhẹ kí” hơn.”


Một vài người trong nhóm cười khúc khích vì điều đó.


“Những lần khác, các bạn sẽ phải đối mặt với đối thủ “nặng kí” hơn,” người hướng dẫn nói tiếp, giơ tập hồ sơ lên lần nữa. “Bất kể thế nào, các bạn sẽ được đánh giá dựa trên khả năng thích ứng và quan trọng nhất chính là việc chiếm ưu thế.”


Cả nhóm chúng tôi nhìn nhau một lượt trước một thiếu niên gầy gò trông già hơn tôi vài tuổi giơ tay lên nói. “Có tin đồn rằng có vài học viên đã chết trong bài kiểm tra này, điều đó có đúng không?”



Giảng viên Gredge gãi râu. “Khả năng xảy ra là cực kỳ thấp. Vũ khí ở đây đều bị làm cùn và mềm đi rồi. Với lại ta sẽ quan sát cẩn thận và can thiệp khi cần thiết.”


Có vài học viên trong nhóm bắt đầu lo lắng mặc dù người hướng dẫn đã đảm bảo. Tôi không thể trách họ. Sự khác biệt về cấp độ ki tạo ra sự khác biệt to lớn về sức mạnh và sự nhanh nhẹn – điều này đủ khiến một thứ vũ khí mềm dẻo cũng có thể gây chết người.


Người hướng dẫn hắng giọng để chúng tôi tập trung. “Như tất cả các bạn đã biết, bài thi đầu vào này rất quan trọng trong việc xác định và đảm bảo tương lai của học viện này. Những người xuất sắc sẽ được hỗ trợ bởi học viện và sẽ được cung cấp các nguồn lực cần thiết để phát triển kĩ năng sau này, ngược lại, những người thất bại sẽ bị bỏ rơi, thậm chí là đuổi học. Dù không công bằng, nhưng cuộc sống mà. Đáng ra ta sẽ hỏi liệu có ai thắc mắc gì không, nhưng do chúng ta không còn đủ thời gian, vậy nên hãy bắt đầu luôn thôi.”


Người hướng dẫn vạm vỡ của chúng tôi vẫy tay, ra hiệu cho một số học viên tránh đường. Sau đó ông ấy lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa và cắm vào tường. Đó là lúc tôi nhận ra những đường nối mờ trong lòng đất.


Bức tường trượt lên để lộ giá đựng vũ khí, đồng thời những tấm kính có vẻ được làm bằng thủy tinh được dựng lên từ những đường nối mỏng trong lòng đất. Trong vài tích tắc, cả khu vực rộng khoảng mười mét vuông được bao bọc bởi những bức tường trong suốt cao hàng chục feet.


“Cặp đấu đầu tiên là Janice Creskit và Twain Burr. Chọn một vũ khí rồi bước vào đấu trường.” Giảng viên Gredge ra hiệu ở cửa và các tấm cửa trượt mở ra.


Cô gái nhỏ nhắn thích khoe ki đã chọn một ngọn giáo cùn, còn cậu thiếu niên gầy gò vừa hỏi người hướng dẫn liệu có khả năng sẽ chết không thì lấy một chiếc khiên và kiếm. Hai người họ theo sau người hướng dẫn vào khu vực chiến đấu, cánh cửa đồng thời đóng lại.


“Những cú đánh sượt qua sẽ được không tính và ta sẽ quyết định khi nào trận đấu nên dừng lại. Cho đến lúc đó thì hãy chiến đấu hết mình.” Người hướng dẫn đứng giữa Janice và Twain đang lo lắng. “Trận chiến bắt đầu!”


Twain nhảy lùi lại và ngay lập tức vào thế phòng thủ, giơ khiên lên và giữ chặt thanh kiếm cùn bên người.


Janice thì khác, cô lao thẳng vào đối thủ. Một tiếng động vô thanh vang lên khi ngọn giáo chạm vào khiên của Twain, nhưng cô ấy không hề chùn bước. Mặc kệ an nguy của bản thân, cô ấy liên tục đẩy lùi Twain sau mỗi cú đánh.


Cô gái nhỏ lém lỉnh như mèo, nhanh nhẹn hoạt bát nhưng quá hăng máu. Twain, mặc dù cậu nhăn mày tỏ vẻ không chắc chắn, nhưng dường như cậu ta đã lường được thời gian để chặn mũi giáo tiếp theo của Janice.


Cô ấy loạng choạng một bước, nhưng đó là tất cả Twain cần. Cậu ta nhanh chóng vung kiếm một đòn vuông góc với vai Janice. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ quằn quại vì đau đớn hoặc chí ít bị giật lại, nhưng bất chấp cú đánh trực diện ấy, một lớp ki mờ đã bảo vệ vai của Janice.


Với một nụ cười tự mãn hiện rõ trên gương mặt học viên Janice, cô ấy dùng tay đập vỡ thanh kiếm của Twain và quật cậu ta bằng chính bả vai vừa nhận đòn ấy. Twain lảo đảo và Janice dùng giáo đánh vào chân Twain, càn quét cậu ta – theo đúng nghĩa đen.


Chàng trai gầy gò ngã xuống sàn và ngay trước khi Janice chĩa giáo vào mặt Twain, Giảng viên Gredge xen vào.


“Trận đấu kết thúc. Cả hai học viên trở về nhóm,” ông ấy nói một cách thản nhiên, buông giáo xuống.


Mất khoảng một lúc để người hướng dẫn của chúng tôi ghi chép vài thứ vào tập hồ sơ, còn Twain và Janice đồng thời ra khỏi đấu trường.


“Bởi vì đây là cuộc thi chứ không phải là một buổi học, nên chúng ta sẽ không thảo luận về diễn biến của trận đấu này. Các bạn có thể tự mình suy đoán. Trong lúc đó, Grey và Vlair của gia tộc Ambrose, hãy lấy vũ khí trong hòm và tiến lên.”


Những tiếng xì xào vang lên khi nghe thấy tên ‘Ambrose’.


Chàng trai săn chắc, gương mặt ưa nhìn chạc tuổi tôi bước đến chỗ Janice.


“Tôi có thể dùng thanh giáo này không?” cậu ta hỏi rồi chìa tay ra.


Cô gái nhỏ vừa chiến đấu như con mèo hoang giờ đột nhiên trở nên thuần phục khi đưa cho cậu ta ngọn giáo cùn. “T-Tất nhiên rồi.”


Tôi chọn thanh kiếm nhỏ bằng một nửa thanh kiếm Twain đã dùng trước đó rồi tiến vào đấu trường.


“Chỉ mỗi cái đó thôi ư, Học viên Grey?” Vlair hỏi với một cái nhướn mày. “Thanh kiếm cậu chọn thường đi chung với một thanh chùy hoặc thanh kiếm khác.”


Tôi lắc đầu, “Chỉ cái này thôi đủ rồi.”


“Tùy cậu.” Vlair nhún vai nói.


“Trận đấu bắt đầu.” Giảng viên Gredge ra hiệu khi vẫy tập hồ sơ.


Không giống như Janice, Vlair thủ thế trung hòa giữa công và thủ với ngọn giáo của mình. Mặc dù tôi không quen với các hình thức của vũ khí mà chỉ dựa vào bản năng, nhưng tôi biết rằng cậu ta sử dụng vũ khí đó thuần thục hơn nhiều so với Janice.


Tôi siết chặt vũ khí nhưng vẫn giữ lưỡi kiếm ở thế thấp. Đôi mắt Vlair nheo lại, như thể cậu ta đang khinh bỉ tôi vì không biết thủ thế chính xác.


Khịt mũi, đối thủ của tôi lao về phía trước. Vũ khí của cậu ta trở nên mờ ảo nhưng cơ thể tôi nhận biết được nó ở đâu. Tôi né được cú đánh đầu tiên chỉ với một cái giật đầu nhẹ và rồi cúi xuống để né cú quét ngang nhanh tiếp theo.


Những phút tiếp theo trôi qua với việc Vlair không thể tung cú đánh nào trúng tôi. Tôi biết một đòn trúng duy nhất có thể sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đấu này, nhưng tôi phải tiết kiệm lượng ki hữu hạn để đợi có thể tung ra đòn tấn công thật sự. Trong lúc đó, Vlair tỏa một luồng ki bao quanh cơ thể và vũ khí, điều đó thật sự ấn tượng. Các học viên trước đó có thể bảo vệ bản thân bằng ki ở một mức độ nhất định, ngay cả Janice cũng thế, nhưng để có thể vận ki vào vũ khí ở độ tuổi của chúng tôi thì đó chính là thành quả của việc kết hợp cả tài năng và sự chăm chỉ luyện tập.


Cây giáo cùn của cậu ta lướt qua má tôi với độ chính xác cao như đã được tập luyện thường xuyên, nhưng tôi để cho cơ thể làm công việc của mình. Chuyển động của cậu ta mờ đi và dường như đang sử dụng kĩ thuật uốn cong ngọn giáo để tấn công ở phạm vi rộng hơn, nhưng vẫn còn rất chậm – ít nhất là đối với tôi. Không giống những kẻ tấn công cố gắng bắt cóc Cecillia, cậu ta thiếu sự hung bạo gây sợ hãi như bọn chúng.


Mặc dù qua nhiều năm quen với cảm giác này, tôi vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm khi cơ thể mình có thể duy chuyển song hành với suy nghĩ mà không lệch đi chút nào. Tôi biết đây là một kĩ năng không công bằng, nhưng tôi cho rằng điều này sẽ bù đắp phần nào cho trữ lượng ki hạn hẹp của tôi trong chiến đấu.


Khi cậu nhà Ambrose kia liên tục tiến công, sự kết hợp chuẩn xác các đòn của cậu ta nhanh chóng trở nên dễ đoán. Sự thất vọng và mất kiên nhẫn dần xâm chiếm tâm trí cậu, làm giảm sức mạnh các đòn, làm cho cơ thể cậu ta lộ nhiều sơ hở. Tôi tận dụng cơ hội và chốt đòn. Tăng cường sức mạnh của chân bằng ki, tôi lao về phía trước sau khi chuyển hướng mũi giáo của cậu ta lên trên, để lộ xương sườn bên phải.


Tôi vung kiếm, quật cậu ta ngay dưới nách. Cơ thể Vlair quay cuồng vì cú va chạm nhưng tôi biết nó chẳng ảnh hưởng gì nhiều bởi lớp ki bảo vệ của cậu ta.


“Đủ rồi. Trận đấu kết thúc,” Giảng viên Gredge tuyên bố.


“Gì chứ? Cú đánh đấy chả xi nhê gì mà. Em có thể tiếp tục chiến đấu!” Vlair đáp lại, ánh mắt đầy giận dữ.


“Không có chiến thắng trong trận đấu này, học viên Ambrose. Ta đã thấy những thứ cần từ hai người, đó là lý do tại sao ta dừng trận đấu,” người hướng dẫn của chúng tôi nói, sự khó chịu hiện rõ trong giọng điệu của ông ấy.


Cậu ta nhìn tôi. “Em không đồng ý việc ngài đã thấy đủ. Tên nhóc này chỉ may mắn thôi.”


Giảng viên Gredge lắc đầu. “Đòn may mắn được thực hiện sau khi  cậu không tung trúng được cú đánh nào trong đúng một phút lẻ tám giây. Giờ thì trước khi cậu muốn mất thêm nhiều điểm hơn nữa thì hãy nhanh chóng rời khỏi đấu trường để các học viên khác còn tiếp tục.”


Vlair hằm hằm nhìn tôi và người hướng dẫn nhưng vẫn bước đi sau khi cắm ngọn giáo xuống đất.


Bài kiểm tra kết thúc sớm sau đó, để cho các học viên nghỉ ngơi ăn uống đợi kết quả được công bố.


“Đã có ai ngồi đây chưa? Tất nhiên là chưa rồi,” một giọng nói quen thuộc tự hỏi tự trả lời phía sau. Nico huých cùi chỏ vào người tôi trước khi ngồi xuống đối diện, tay bê khay thức ăn của tôi và ăn. Cecillia theo sát phía sau, cười với tôi trước ngồi xuống cạnh Nico.


Tôi phớt lờ lời trêu chọc của Nico, nuốt nốt miếng rau luộc trước khi hỏi, “Bài kiểm tra của các cậu thế nào rồi? Cái mề đay có tác dụng không?”


Cecillia giơ tay phải cho tôi xem chiếc ghim nhỏ bằng đồng xu ở giữa lòng bàn tay. “Nó hoạt động trơn tru luôn. Qua phản ứng của người nghiên cứu, tôi chắc nằm ở đâu đó tầm mức trung bình hoặc trên mức trung bình một chút chút.”


“Tôi nên đặt tên cái mề đay này là bộ hiện thị ki trên-mức-trung-bình-một-chút-chút mới đúng.” Nico cười khúc khích khi chĩa cái nĩa về phía tôi. “Tôi đã nói ông là nó sẽ hiệu quả mà.”


Tôi tôn trọng sự kiên cường và khả năng thích ứng của Nico. Chắc chắn cậu ấy cũng bị ảnh hưởng bởi cái chết của Bảo mẫu trưởng Willbeck, nhưng cậu ấy không để nó vươn vấn trong thâm tâm quá lâu. Thậm chí Nico còn khích lệ chúng tôi – nhất là tôi – tiếp tục vươn tới mục tiêu. Tôi biết, đôi khi cậu ấy nói đùa để che đậy cảm xúc của mình, nhưng tôi nghĩ sự lém lỉnh ấy là rất cần thiết với nhóm chúng tôi.


Tôi gật đầu. “Tôi rất vui vì nó hiệu quả, mặc dù tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cả hai người vào học một trường bình thường. Vẫn chưa quá muộn, tôi ngh---“


“Và tôi đã nói chúng ta luôn bên nhau,” Nico cắt ngang. Đôi mắt lóe lên vẻ kiên định trong giây lát rồi dịu ra. “Với cả ở đây có một cơ sở nghiên cứu và một số hội thảo dành cho sinh viên khoa kĩ thuật mà.”


“Nico nói đúng,” Cecillia nói, loay hoay nhưng không thật sự ăn thức ăn. “Tất cả chúng ta đều có những điều có thể học ở đây.”


“Tốt thôi, nhưng phải cẩn thận đấy.” Tôi hạ giọng và chạy lại phía hai người họ. “Chúng ta không biết chính xác băng nhóm hay tổ chức nào đứng sau vụ truy đuổi Cecilla.”


“Ông lo xa quá rồi,” Nico bác bỏ. “Bộ kìm hãm ki mới mà tôi chế tạo sẽ giúp kéo dài thời gian để tôi tạo ra một cái ổn định hơn.”


Chúng tôi nói chuyện nhưng mắt không ngừng hướng về chiếc đồng hồ lớn phía trên nhà bếp. Không chỉ chúng tôi, mọi người đều lo lắng về bảng thông báo hôm nay.


Nico đẩy khay thức ăn của mình ra. “Ai za, tôi không thể ăn đống cứt chuột này thêm nữa đâu. Giờ hai người muốn ra bảng chỉ thị không?”


“Dĩ nhiên rồi,” tôi nói. “Giờ đi thì có thể chúng ta sẽ có được vị trí tốt để xem.”


Chúng tôi ra khỏi đó và đi ra bên ngoài. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên đầu nhưng chỉ có những tòa nhà, cây cối nhân tạo và bụi rậm xung quanh, học viện này thật ngột ngạt.


"Các học viên kỹ thuật cũng được chia thành các phân đoàn à?" Tôi đã hỏi Nico trên đường đi.



Bạn tôi lắc đầu. "Có và không. Chúng tôi, những học viên trí tuệ hơn, vẫn phải sử dụng ki để tạo ra các công cụ nên sẽ ưu tiên cho những người có lượng ki lớn, nhưng bọn tôi không bị áp đặt điều đó quá nặng nề như các học viên võ sĩ. Chắc tôi sẽ được xếp vào phân đoàn bậc nhất, hoặc phân đoàn bậc hai. "


“Mình ước của mình cũng đơn giản như thế,” Cecilia thở dài. “Tại sao các học viên võ sĩ lại có đến tận năm phân đoàn cơ chứ?”


Nico nhún vai. “Cuộc sống mà. Dù sao tôi cũng mong hai người vào cùng một phân đoàn, nếu cùng một lớp thì càng tốt. Bằng cách đó, Grey, ông có thể ngăn cản bất kỳ tên nhóc nào đến quá gần Cecilia.”


Tôi không thể nhịn nổi cười. Nico nói nhỏ nhưng tôi có thể biết cậu ấy đang xấu hổ trước lời nói của mình. Kể cả sau ngần ấy năm, Nico vẫn chưa nói gì về tình cảm của mình dành cho Cecilia.


Khi chúng tôi đến sân lớn, nơi danh sách sẽ được cập nhật, đã có một đám đông học viên cố gắng nhích càng gần bảng càng tốt.


“Có vẻ như mọi người ở đây đều có cùng ý nghĩ với chúng ta,” Cecilia lẩm bẩm.


“Không còn cách nào khác ngoài việc chen vào rồi,” Nico nói khi đẩy tôi về phía trước. "Dẫn đường, học viên Grey!"


Sau mười phút chen chúc qua hàng trăm học viên, chúng tôi đã đến gần bảng, đủ để có thể đọc những chữ lớn đang hiện thị màn hình.


"Nico, môi dưới của cậu đang chảy máu!" Cecilia thốt lên. "Cậu bị đánh hay sao?"


"Ui, tôi đã không thể lành lặn sau khi dùng cùi chỏ đập vào mặt để bảo vệ cậu chứ đâu!" Nico nói một cách đáng kinh ngạc.


Tôi lắc đầu. “Nico cắn môi khi cậu ấy lo lắng, thất vọng, tập trung hoặc tất cả những điều trên. Cậu có lẽ đã cắn quá mạnh”.


Nico tặc lưỡi. "Troidu."


Ngay sau đó, màn hình nhấp nháy và sáng lên. Các từ — tên và số — xuất hiện trên màn hình theo hàng. Các học viên phía sau đẩy chúng tôi về phía trước, tất cả đều cố gắng đến gần nhất có thể để tìm tên của họ.


Tôi tìm thấy Nico khá dễ dàng. Cậu ấy được xếp vào phân đoàn một, lớp một — phân đoàn cao nhất. Tôi thấy tên của Vlair Ambrose tiếp theo; cậu ta thuộc phân đoàn một, lớp năm trong danh sách học viên, nghĩa là cậu ta suýt soát lắm mới lên được phân đoàn một. Tiếp theo, tên của Cecilia đã xuất hiện nhưng qua tiếng ré lên đầy thích thú mà cô ấy phát ra đã cho tôi biết rằng cô ấy cũng đã tìm thấy tên của mình.


Tôi nhìn xuống, tìm kiếm tên của mình, nhưng cảm xúc chùng xuống khi tầm nhìn giảm xuống vì cái tên xuất hiện thấp dần đồng nghĩa phân đoàn và lớp của họ càng thấp. Tên của Cecilia xuất hiện khá sớm kể từ khi cô ấy được xếp vào phân đoàn hai, lớp bốn, nhưng khi tôi tìm thấy tên của mình, tôi biết mục tiêu phải thật xuất sắc trong học viện và đủ mạnh để tìm ra và hạ gục những kẻ đã giết Hiệu trưởng Wilbeck sẽ khó hơn tôi nghĩ rất nhiều.


Tôi lẩm bẩm tên và bộ phận của mình, nói đi nói lại tránh đọc nhầm. “Grey. Phân đoàn bốn, lớp một.”


GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN


Mắt tôi chậm rãi mở ra để nhìn trần nhà quen thuộc trong lâu đài nổi. Tôi rất biết ơn vì đã không phải trải qua một cơn ác mộng khác, nhưng giấc mơ này vẫn để lại một vị đắng trong miệng tôi.


“Đến lúc phải dậy rồi, Syl—“ Tôi dừng lại khi chợt nhớ ra khế ước thú của mình đang ở khu y tế của lâu đài.


Ngày hôm qua dường như giống một giấc mơ hơn giấc mơ tôi vừa trải qua. May mắn thay, chuyến hành trình trở về chỉ là đến thành phố gần nhất có cổng dịch chuyển. Một số binh sĩ đã phải giúp đỡ đưa Sylvie từ địa điểm diễn ra trận chiến qua cánh cổng, nhưng nó đã trở lại an toàn và được điều trị.


Tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy Mica kể từ khi cô ấy bị bắt giữ để chất vấn. Varay và Bairon đã đi gặp nữ lance người lùn để đề phòng trường hợp cô ấy quyết định chống trả, nhưng cô ấy đã tự nguyện quay lại đây. Lúc tôi quay lại đây tầm giữa trưa, Rahdeas đã bị đưa vào một trong những phòng giam để thẩm vấn cùng với Uto.


Nhìn chằm chằm ra bên ngoài khi đứng dưới vòi hoa sen, tôi nhận ra mới sáng, tôi đã ngủ suốt cả ngày lẫn đêm. Cơ thể tôi vẫn còn cảm thấy uể oải và nóng nực, nhưng việc ngủ được hơn mười tám tiếng dường như đã làm nên điều kỳ diệu.


Khi ra khỏi phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng mình. Người đó thậm chí còn chưa kịp gõ cửa thì tôi đã hỏi, "Ai vậy?"


Giọng một người phụ nữ xa lạ vang lên từ phía bên kia cánh cửa. “Tướng quân Arthur. Tôi đã được lệnh giúp ngài sẵn sàng và hộ tống ngài đến phòng họp.”


Nhìn xuống cơ thể đầy vết sẹo của mình, tôi chợt cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến ai đó nhìn chằm chằm vào chúng. Những vết sẹo trên cổ và tay trái là vết sẹo tồi tệ nhất, nhưng chúng chỉ là hai trong số rất nhiều vết sẹo trên cơ thể tôi. Mana và Sylvie sẽ giúp đẩy nhanh tốc độ hồi phục của tôi, nhưng nó chỉ khiến các vết sẹo hình thành trên da non nhanh hơn chứ không làm cho da tôi mượt mà như mới được.


“Tôi sắp xong rồi nên đợi vài phút,” tôi nói, vội vàng mặc quần tây và áo dài có cổ cao trước khi che tay bằng găng tay mỏng. Không cần thiết phải che giấu vết sẹo kể từ khi những kẻ phản bội bị bắt, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn khi làm như vậy.


Đảm bảo thanh Dawn's Ballad an toàn bên trong nhẫn không gian cùng với cặp sừng bị cắt đứt của Uto, tôi đã chuẩn bị tâm trí cho các cuộc họp chiến lược và những câu hỏi vô tận sắp diễn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện