Tôi im lặng nhìn chằm chằm cô ấy.
Mồ hôi ướt đẫm da và cả đầu tôi nhói lên. Lưỡi tôi như một miếng giẻ bị vắt khô đi - cơ thể tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng bộ não của tôi lại chìm trong một mớ suy nghĩ. Tôi có thể cảm thấy các bánh răng quay khi não của tôi cố gắng đưa ra một kịch bản phù hợp để phản ứng với sự kiện đột ngột này. Tuy nhiên, kết luận là...
Không có lối thoát nào hết.
Không còn chút năng lượng nào trong lõi, cơ thể của tôi trên bờ vực sụp đổ vì quá lạm dụng phép thuật, cộng với việc khế ước thú của tôi thì đã bất tỉnh, tôi đã làm điều duy nhất tôi có thể làm. Tôi chờ đợi.
Tôi đợi người phụ nữ đứng gần vành miệng hố mà cơ thể Sylvie đã tạo ra lên tiếng. Không giống như những retainer mà tôi từng thấy cho đến bây giờ, về cơ bản, cô ấy trông khác hẳn hoàn toàn.
Mái tóc cô ấy dài và phản chiếu ánh nắng mặt trời như thạch anh tím. Không giống như ả phù thủy, Uto, hay Cylrit, với làn da có xám xịt ốm yếu khác nhau, làn da của người phụ nữ này hệt như thạch cao được đánh bóng. Đôi mắt của cô ấy thì sắc bén, còn cặp sừng dài màu đen của cô mọc xoắn ốc lên như một con linh dương.
Ngoài vẻ ngoài nổi bật bất thường của cô ấy, điều khiến tôi ấn tượng nhất là aura của cô ấy—hay đúng hơn là aura của cô ấy không hề hiện rõ.
Không giống như khi tôi học cách che giấu sự hiện diện của mình, aura của nữ Scythe dường như vẫn ở đó, nhưng được kìm nén thật chặt như một quả bom tàn khốc sẵn sàng phát nổ. Lần duy nhất tôi cảm thấy điều này là khi tôi gặp Chúa tể Indrath. Ông nội của Sylvie và thủ lĩnh hiện tại của các asuras cũng có aura nặng nề đến nghẹt thở khiến mọi người phải cảnh giác không biết ông sẽ bùng nổ khi nào.
Tôi nuốt nước bọt, đó là chuyển động lớn nhất mà tôi đã làm kể từ khi tôi nhận thức được sự xuất hiện của nữ Scythe.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn đứng yên. Đó là một dấu hiệu tốt. Nếu cô ấy muốn giết tôi thì cô ấy đã có thể làm thế từ lâu rồi. Tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại đang nắm đầu tên Uto đang bất tỉnh hoặc đã chết kia, nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi.
Tôi khá chắc chắn rằng cả tôi và Sylvie đều không làm gì Uto, điều đó có nghĩa là hoặc hắn đã vượt quá giới hạn của mình với đòn tấn công cuối cùng đó, hoặc nữ Scythe này có liên quan gì đó đến tình trạng hiện tại của Uto. Tuy nhiên, cả hai suy nghĩ đó đều nghe rất khó tin.
Vẫn bất động, tôi tiếp tục chậm rãi tăng mana một cách thụ động thông qua Luân Chuyển Mana. Cơ thể tôi như bị đốt cháy và cốt lõi của tôi phản đối phản ứng dữ dội, nhưng tôi vẫn cố gắng. Tôi không thể làm gì được dù tôi có được bao nhiêu mana đi nữa; tôi không thể trốn thoát cùng Sylvie trong tình trạng này và không đời nào tôi bỏ cô ấy lại. Não của tôi lóe lên ý niệm rằng việc chiến đấu chống lại Scythe này có thể đáng giá, nhưng ý niệm ngay lập tức bị xua tan bởi sự phản đối kịch liệt từ cơ thể tôi.
Vì vậy, tôi vẫn giữ nguyên vị trí cũ, nhìn chằm chằm vào nữ Scythe tóc tím. Hàng tá kịch bản có thể xảy ra trong suy nghĩ của tôi, nhưng điều mà cô ấy đã làm chính là điều mà tôi chưa bao giờ đoán trước được.
Với bàn tay còn lại của mình, Scythe cắt phăng hai chiếc sừng của Uto như thể cô đang nhổ hoa. Vẫn im lặng, cô ấy thản nhiên ném hai cái sừng về phía tôi và cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng. Như thể những chiếc sừng là bom – mà ai biết được, lỡ chúng có thể là như vậy thì sao - tôi cuộn mình vào như một quả bóng, bảo vệ cơ quan nội tạng của mình. Tôi nhảy vào giữa cặp sừng bị cắt đứt và khế ước thú của tôi với hy vọng mỏng manh rằng bằng cách nào đó tôi có thể bảo vệ cô rồng nặng hai tấn của mình, nhưng không có gì xảy ra. Hai chiếc sừng đen lăn tròn và dừng lại bên cạnh chân tôi.
Tôi thận trọng để cặp sừng trên mặt đất và nhìn chằm chằm nữ Scythe. Hành động của cô ấy không có ý nghĩa gì; từ những gì tôi biết, sừng của Vritra là một phần quan trọng của chúng. Vậy thì tại sao cô ấy lại làm vậy với chính đồng minh của mình?
Ngay khi tôi nghĩ rằng hành động của cô ấy không thể khó đoán hơn nữa thì Scythe đã nắm đầu Uto kéo lên và đâm xuyên qua cơ thể hắn ta bằng một lưỡi kiếm mỏng trông giống như mana thuần khiết. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả lưỡi kiếm màu tím chết chóc nhô ra khỏi xương ức của Uto là việc hắn ta vẫn bất tỉnh nhân sự.
Cho dù là do tôi kiệt sức - cả về thể chất lẫn tinh thần - hay nữ Scythe có âm mưu gì đó, nhưng tôi không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động của cô ấy. Tại thời điểm này, tôi đã bị sốc hơn bởi việc cô ấy có thể dễ dàng đâm xuyên qua lõi của Uto.
Mana và lõi quái thú là những bộ phận cực kỳ dày đặc và siêu nhạy cảm của cơ thể, và nó sẽ trở nên cứng cáp hơn khi người dùng ở giai đoạn lõi cao hơn. Có thể đâm xuyên qua nó mà Uto không hoàn toàn đau đớn có nghĩa là Scythe này đã giết chết tên retainer đó hoặc làm điều gì đó hơn là chỉ đơn giản khiến hắn ta bất tỉnh.
Scythe ném Uto xuống miệng núi lửa, về phía Sylvie và tôi như một miếng giẻ rách.
“Đó thật sự là một trận chiến khó khăn, nhưng cậu đã xoay sở đánh bại được Uto. Cậu đã có thể giữ cho hắn ta sống sót nhưng để đảm bảo an toàn, cậu đã phải phá lõi của hắn ta để đảm bảo rằng hắn ta sẽ không thể sử dụng bất kỳ thuật mana nào. Cậu đã làm điều này để có thể đưa hắn ta trở lại để thẩm vấn," Cô ấy nói làu làu như thể đang đọc một kịch bản.
Câu trả lời ban đầu của tôi là hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng nữ Scythe này có vẻ như là kiểu người coi thường những câu hỏi không cần thiết làm lãng phí thời gian của cô ấy. Thông qua sức mạnh ma thuật của suy luận, có vẻ như cô ấy không đồng tình với cuộc chiến này, hoặc cô ấy có tham vọng của riêng mình. Nếu hôm nay tôi không chết thì hai lý do đó đều rất hợp lý.
Vậy nên tôi đã hỏi một câu hỏi khác.
"Có quá lắm không khi tôi hỏi tên của cô?" Tôi lẩm bẩm, giọng phản bội lại bất kỳ sự tự tin nào mà tôi đang cố gắng thể hiện.
Lông mày của cô ấy hơi nhướn lên, nhưng đó là thay đổi duy nhất trong biểu cảm mà cô ấy thể hiện—ít nhất là ở bên ngoài.
Sau một lúc im lặng, cô ấy trả lời với một vẻ mặt lạnh lùng. "Seris Vritra."
Cố gắng một hồi, tôi chật vật ngồi dậy và tựa lưng vào cơ thể Sylvie. Cơ thể tôi hiện giờ có cảm giác nặng cả tấn như Sylvie, nhưng tôi cố gắng hết sức để tỏ ra nghiêm túc.
“Cảm ơn, Seris Vritra. Tôi sẽ không quên lòng tốt này của cô.” Tôi cúi đầu kính cẩn. Không rõ nữ Scythe này là kẻ thù hay đồng minh. Cô ấy có vẻ như không phải là cả hai, nhưng dù sao cô ấy đã cứu mạng tôi cùng với Sylvie. Vì vậy, điều tối thiểu nhất tôi có thể làm hiện giờ là cảm ơn cô ấy, bất kể chủng tộc và lập trường của cô ấy trong cuộc chiến này.
Seris hé một nụ cười nhẹ. “Quả là một cậu bé kỳ lạ."
Nữ Scythe quay lại, chuẩn bị rời đi, nhưng ngay trước khi cô ấy biến mất, cô ấy nói, “Vì lợi ích của cả hai chúng ta, hãy mạnh lên—nhanh vào. Sừng của Uto sẽ là một nguồn tài nguyên vô giá cho cậu nếu cậu có thể xoay sở trích xuất được nguồn mana tích trữ bên trong. ”
Tròn mắt, tôi rón rén nhặt hai chiếc sừng to bằng nắm tay và cất chúng bên trong chiếc nhẫn của mình. Khi tôi nhìn lại, Seris đã biến mất.
Tôi không chắc là do Uto bất tỉnh hay do Seris đã phá hủy lõi của Uto, nhưng đống gai đen đâm xuyên cơ thể Sylvie đã vỡ vụn. Vết thương của Sylvie đã liền lại và hơi thở của cô ấy trở nên thư thái hơn. Tôi nghĩ pháp sư lõi trắng chữa lành nhanh, nhưng tốc độ hồi phục của Sylvie thực sự còn hơn cả thế.
Với nỗi lo về việc khế ước thú của tôi sắp chết bây giờ đã biến mất, tôi tập trung chú ý vào tên retainer đang bất tỉnh và chảy máu. Thanh Dawn’s Ballad vẫn bị đâm xuyên qua ngực, nhưng nó trượt ra dễ dàng khi tôi kéo mạnh nó. Thanh kiếm của tôi hầu như không để lại vết thương trên cơ thể của Uto, nhưng đòn tấn công dường như bình thường của Seris có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể và lõi của Uto.
“Có vẻ như mình còn một quãng đường rất xa trước khi thử chiến đấu với một retainer khác, chứ đừng nói đến một Scythe,” tôi tự lẩm bẩm. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó nhưng với sự xuất hiện của Seris, tôi đã hoàn toàn mất đi ý chí chống trả. Đã lâu rồi tôi không cảm thấy bất lực và lần này cũng vậy, đây quả thực không phải là một cảm giác tốt lành gì.
Với đủ mana thu thập được, tôi cố gắng sử dụng phép thuật. Khi tôi làm vậy, cốt lõi của tôi rung rẩy, khiến tôi đau đớn tột cùng. Cơ thể tôi như bị thiêu đốt khi tôi truyền mana qua cơ thể, nhưng cuối cùng tôi đã có thể bọc cơ thể của Uto trong băng.
Mặc dù gần như chết trong vài lần khác nhau chỉ vài phút trước, có một cảm giác bình tĩnh bao quanh tôi. Có những việc đáng lẽ tôi phải làm lúc này: giúp Aya nếu trận chiến của cô chưa kết thúc, thông báo cho Mica về sự phản bội của Olfred, nhưng hiện tại, tôi không thể. Trong tình trạng suy yếu này, tôi không thể giúp họ ngay cả khi tôi muốn, vì vậy tôi thuận theo mong muốn của cơ thể và nghỉ ngơi.
Tôi dựa lưng vào cơ thể Sylvie một cách nặng nề, nhịp thở nhịp nhàng của cô giúp tôi tịnh tâm hơn. Tôi thường không bao giờ để mình rơi vào ảo tưởng và những suy nghĩ viển vông, nhưng ngay bây giờ, tôi cảm thấy mình xứng đáng được như vậy. Để dòng suy nghĩ trôi đi, tôi cho phép mình tưởng tượng về cuộc sống của mình sau chiến tranh. Tôi tự cho phép mình một số suy nghĩ hạnh phúc, ngay cả khi chúng không nhất thiết trở thành hiện thực.
Suy nghĩ của bản thân, khi trưởng thành — thậm chí có thể để râu — với một gia đình của riêng mình. Khuôn mặt của Tess hiện lên trong tâm trí tôi, và ngay lập tức tôi muốn dừng cái suy nghĩ ấy. Nhưng tôi xứng đáng với mơ ước này mà.
Vì vậy, tôi để mọi thứ tiếp tục. Tess trông già dặn, trưởng thành hơn nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời. Cô cười rạng rỡ trước điều tôi vừa nói, má cô chỉ hơi ửng đỏ. Tess vén một lọn tóc xõa ra sau tai trước khi ngước lên nhìn tôi với ánh mắt lẽn bẽn. Cô tiến một bước về phía tôi, nhưng đột nhiên chúng tôi lại đứng sát ngay vào nhau. Tess kiễng chân lên và nhắm mắt lại. Sắc mặt cô trở nên trầm hơn và hàng mi dài của cô rung lên.
Ngay khi Tessia cong môi, cô ấy bất ngờ bị tước đoạt khỏi vòng tay tôi. Tôi bị bao quanh bởi bóng tối nhưng tôi có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng của người đang đứng trước mặt tôi, chỉ cách vài bước chân.
Đó là tôi. Bản ngã cũ của tôi.
Điều gì khiến mày nghĩ rằng mày được phép có được hạnh phúc này - rằng mày xứng đáng có được hạnh phúc này? Bản ngã cũ của tôi nói, hay đúng hơn, một giọng nói vô hình vọng lại từ vị trí của nó.
Sau những gì mày đã làm với họ, bộ mày nghĩ mày chỉ việc quên đi và tiếp tục sống là được hả? Họ chết vì sự lựa chọn của mày. Họ đã phải trả giá cho sự ích kỷ của chính mày.
Cho dù mày có là Vua Grey hay Arthur Leywin đi nữa, mày chỉ xứng đáng với cuộc sống cô độc.
Cho dù mày có là Vua Grey hay Arthur…
…Grey hoặc Arthur…
… Arthur…
"Arthur!"
Tôi giật mình choàng tỉnh giấc. Trước mặt tôi là Aya.
Vẻ mặt của cô ngay lập tức dịu đi và một tia nhẹ nhõm lóe lên trong mắt cô. “Cậu đã không thức dậy cho dù tôi có lay cậu đến đâu. Tôi bắt đầu lo lắng rằng có điều gì đó không lành đã xảy ra trong cuộc chiến.”
"Tôi chỉ hơi mệt thôi." Tôi nở một nụ cười để trấn an cô ấy.
Aya gật đầu. "Tôi rất mừng vì cậu vẫn ổn."
Nhìn chằm chằm vào nữ Lance Elf, tôi nhận thấy rằng khuôn mặt của cô nhợt nhạt hơn nhiều so với bình thường. Nhưng bên cạnh đó không có bất kỳ vết thương nào có thể nhìn thấy được. "Chỗ cô giải quyết thế nào rồi?"
Vẻ mặt của Aya tối sầm lại. “Một vài người lính Alacryan đã có thể trốn thoát. Còn với kẻ phản bội, tôi đã có thể xử tử ông ta.”
Kẻ phản bội. Xử tử. Tôi nghiền ngẫm về sự lựa chọn từ ngữ của nữ elf. Như thể cô ấy đang trốn tránh sự thật rằng cô ấy đã giết một đồng đội cũ của mình. Tôi không thể trách cô ấy được; cái chết của Olfred để lại dư vị đắng trong miệng tôi, nhưng Aya đã làm việc bên cạnh Olfred còn lâu hơn cả tôi.
"Thế còn Mica?" Tôi hỏi.
Aya lắc đầu. “Tôi đến đây ngay sau khi hoàn thành công việc ở căn cứ ẩn của Alacryan để giúp cậu, nhưng tôi thấy có vẻ như điều này là không cần thiết.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã nghĩ đến việc nói với Lance về Seris và cách cô ấy đã giúp tôi, nhưng tôi quyết định không làm vậy. Không có lý do khó hiểu đằng sau nó, nhưng tôi muốn biết thêm về Seris trước khi nói bất cứ điều gì. "Một trận chiến rất khó khăn, nhưng tôi đã có thể đánh bại hắn ta với sự giúp đỡ của Sylvie."
Có một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Aya nhưng cô chỉ gật đầu nhẹ. “Tôi rất vui vì cả hai người đã chiến thắng và sống sót. Chúng ta đã chiến thắng rồi. ”
“Cảm ơn,” tôi nói, vuốt ve cơ thể Sylvie. “Nhưng tôi không có cảm giác như chúng ta đã thắng cho lắm. Chúng ta đã hạ được một retainer, nhưng cùng với đó là một thành viên của Hội đồng và một Lance — thậm chí có thể là hai ”.
“Tôi nghĩ chắc chỉ một Lance thôi,” Aya trả lời khi cô nhìn chằm chằm vào Uto, tên đã bị tôi đóng băng.
"Vậy Mica không phải là một phần của kế hoạch phản bội đó ư?"
Aya lắc đầu. "Cô ấy vẫn cần được thẩm vấn thêm, nhưng tôi không nghĩ cô ấy có dính líu đến điều này."
Tôi thở dài một tiếng, tựa đầu vào cơ thể Sylvie. Tôi lại có thể cảm nhận được cảm xúc của Sylv trong đầu mình—một hỗn hợp những cảm xúc khó tả mà cô ấy đang cảm thấy trong giấc mơ của mình.
“Với việc Rahdeas bị bắt và cuộc chất vấn của Mica cùng với cuộc thẩm vấn của retainer này, mọi thứ sẽ trở nên náo nhiệt khi chúng ta trở lại lâu đài,” tôi nói với bản thân mình nhiều hơn là với Aya.
Lance khẽ cười khúc khích khi vươn vai. "Chắc chắn là sẽ vậy, do đó hãy nghỉ ngơi ở đây trong khi cậu có thể."
Tôi mỉm cười yếu ớt với Aya, nghĩ rằng sẽ không có quá nhiều thứ để đầu óc mình nghỉ ngơi: Nghĩ gì về hành động của Seris; cách sử dụng sừng để khỏe hơn; và làm thế nào để giải thích những cơn ác mộng liên tiếp tái diễn về tiền kiếp của tôi. Tuy nhiên, trong cuộc chiến giữa thể xác và tinh thần, cơ thể tôi đã thắng thế và tôi không thể chịu nổi cơn say ngủ hấp dẫn.
Mồ hôi ướt đẫm da và cả đầu tôi nhói lên. Lưỡi tôi như một miếng giẻ bị vắt khô đi - cơ thể tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng bộ não của tôi lại chìm trong một mớ suy nghĩ. Tôi có thể cảm thấy các bánh răng quay khi não của tôi cố gắng đưa ra một kịch bản phù hợp để phản ứng với sự kiện đột ngột này. Tuy nhiên, kết luận là...
Không có lối thoát nào hết.
Không còn chút năng lượng nào trong lõi, cơ thể của tôi trên bờ vực sụp đổ vì quá lạm dụng phép thuật, cộng với việc khế ước thú của tôi thì đã bất tỉnh, tôi đã làm điều duy nhất tôi có thể làm. Tôi chờ đợi.
Tôi đợi người phụ nữ đứng gần vành miệng hố mà cơ thể Sylvie đã tạo ra lên tiếng. Không giống như những retainer mà tôi từng thấy cho đến bây giờ, về cơ bản, cô ấy trông khác hẳn hoàn toàn.
Mái tóc cô ấy dài và phản chiếu ánh nắng mặt trời như thạch anh tím. Không giống như ả phù thủy, Uto, hay Cylrit, với làn da có xám xịt ốm yếu khác nhau, làn da của người phụ nữ này hệt như thạch cao được đánh bóng. Đôi mắt của cô ấy thì sắc bén, còn cặp sừng dài màu đen của cô mọc xoắn ốc lên như một con linh dương.
Ngoài vẻ ngoài nổi bật bất thường của cô ấy, điều khiến tôi ấn tượng nhất là aura của cô ấy—hay đúng hơn là aura của cô ấy không hề hiện rõ.
Không giống như khi tôi học cách che giấu sự hiện diện của mình, aura của nữ Scythe dường như vẫn ở đó, nhưng được kìm nén thật chặt như một quả bom tàn khốc sẵn sàng phát nổ. Lần duy nhất tôi cảm thấy điều này là khi tôi gặp Chúa tể Indrath. Ông nội của Sylvie và thủ lĩnh hiện tại của các asuras cũng có aura nặng nề đến nghẹt thở khiến mọi người phải cảnh giác không biết ông sẽ bùng nổ khi nào.
Tôi nuốt nước bọt, đó là chuyển động lớn nhất mà tôi đã làm kể từ khi tôi nhận thức được sự xuất hiện của nữ Scythe.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn đứng yên. Đó là một dấu hiệu tốt. Nếu cô ấy muốn giết tôi thì cô ấy đã có thể làm thế từ lâu rồi. Tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại đang nắm đầu tên Uto đang bất tỉnh hoặc đã chết kia, nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi.
Tôi khá chắc chắn rằng cả tôi và Sylvie đều không làm gì Uto, điều đó có nghĩa là hoặc hắn đã vượt quá giới hạn của mình với đòn tấn công cuối cùng đó, hoặc nữ Scythe này có liên quan gì đó đến tình trạng hiện tại của Uto. Tuy nhiên, cả hai suy nghĩ đó đều nghe rất khó tin.
Vẫn bất động, tôi tiếp tục chậm rãi tăng mana một cách thụ động thông qua Luân Chuyển Mana. Cơ thể tôi như bị đốt cháy và cốt lõi của tôi phản đối phản ứng dữ dội, nhưng tôi vẫn cố gắng. Tôi không thể làm gì được dù tôi có được bao nhiêu mana đi nữa; tôi không thể trốn thoát cùng Sylvie trong tình trạng này và không đời nào tôi bỏ cô ấy lại. Não của tôi lóe lên ý niệm rằng việc chiến đấu chống lại Scythe này có thể đáng giá, nhưng ý niệm ngay lập tức bị xua tan bởi sự phản đối kịch liệt từ cơ thể tôi.
Vì vậy, tôi vẫn giữ nguyên vị trí cũ, nhìn chằm chằm vào nữ Scythe tóc tím. Hàng tá kịch bản có thể xảy ra trong suy nghĩ của tôi, nhưng điều mà cô ấy đã làm chính là điều mà tôi chưa bao giờ đoán trước được.
Với bàn tay còn lại của mình, Scythe cắt phăng hai chiếc sừng của Uto như thể cô đang nhổ hoa. Vẫn im lặng, cô ấy thản nhiên ném hai cái sừng về phía tôi và cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng. Như thể những chiếc sừng là bom – mà ai biết được, lỡ chúng có thể là như vậy thì sao - tôi cuộn mình vào như một quả bóng, bảo vệ cơ quan nội tạng của mình. Tôi nhảy vào giữa cặp sừng bị cắt đứt và khế ước thú của tôi với hy vọng mỏng manh rằng bằng cách nào đó tôi có thể bảo vệ cô rồng nặng hai tấn của mình, nhưng không có gì xảy ra. Hai chiếc sừng đen lăn tròn và dừng lại bên cạnh chân tôi.
Tôi thận trọng để cặp sừng trên mặt đất và nhìn chằm chằm nữ Scythe. Hành động của cô ấy không có ý nghĩa gì; từ những gì tôi biết, sừng của Vritra là một phần quan trọng của chúng. Vậy thì tại sao cô ấy lại làm vậy với chính đồng minh của mình?
Ngay khi tôi nghĩ rằng hành động của cô ấy không thể khó đoán hơn nữa thì Scythe đã nắm đầu Uto kéo lên và đâm xuyên qua cơ thể hắn ta bằng một lưỡi kiếm mỏng trông giống như mana thuần khiết. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả lưỡi kiếm màu tím chết chóc nhô ra khỏi xương ức của Uto là việc hắn ta vẫn bất tỉnh nhân sự.
Cho dù là do tôi kiệt sức - cả về thể chất lẫn tinh thần - hay nữ Scythe có âm mưu gì đó, nhưng tôi không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động của cô ấy. Tại thời điểm này, tôi đã bị sốc hơn bởi việc cô ấy có thể dễ dàng đâm xuyên qua lõi của Uto.
Mana và lõi quái thú là những bộ phận cực kỳ dày đặc và siêu nhạy cảm của cơ thể, và nó sẽ trở nên cứng cáp hơn khi người dùng ở giai đoạn lõi cao hơn. Có thể đâm xuyên qua nó mà Uto không hoàn toàn đau đớn có nghĩa là Scythe này đã giết chết tên retainer đó hoặc làm điều gì đó hơn là chỉ đơn giản khiến hắn ta bất tỉnh.
Scythe ném Uto xuống miệng núi lửa, về phía Sylvie và tôi như một miếng giẻ rách.
“Đó thật sự là một trận chiến khó khăn, nhưng cậu đã xoay sở đánh bại được Uto. Cậu đã có thể giữ cho hắn ta sống sót nhưng để đảm bảo an toàn, cậu đã phải phá lõi của hắn ta để đảm bảo rằng hắn ta sẽ không thể sử dụng bất kỳ thuật mana nào. Cậu đã làm điều này để có thể đưa hắn ta trở lại để thẩm vấn," Cô ấy nói làu làu như thể đang đọc một kịch bản.
Câu trả lời ban đầu của tôi là hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng nữ Scythe này có vẻ như là kiểu người coi thường những câu hỏi không cần thiết làm lãng phí thời gian của cô ấy. Thông qua sức mạnh ma thuật của suy luận, có vẻ như cô ấy không đồng tình với cuộc chiến này, hoặc cô ấy có tham vọng của riêng mình. Nếu hôm nay tôi không chết thì hai lý do đó đều rất hợp lý.
Vậy nên tôi đã hỏi một câu hỏi khác.
"Có quá lắm không khi tôi hỏi tên của cô?" Tôi lẩm bẩm, giọng phản bội lại bất kỳ sự tự tin nào mà tôi đang cố gắng thể hiện.
Lông mày của cô ấy hơi nhướn lên, nhưng đó là thay đổi duy nhất trong biểu cảm mà cô ấy thể hiện—ít nhất là ở bên ngoài.
Sau một lúc im lặng, cô ấy trả lời với một vẻ mặt lạnh lùng. "Seris Vritra."
Cố gắng một hồi, tôi chật vật ngồi dậy và tựa lưng vào cơ thể Sylvie. Cơ thể tôi hiện giờ có cảm giác nặng cả tấn như Sylvie, nhưng tôi cố gắng hết sức để tỏ ra nghiêm túc.
“Cảm ơn, Seris Vritra. Tôi sẽ không quên lòng tốt này của cô.” Tôi cúi đầu kính cẩn. Không rõ nữ Scythe này là kẻ thù hay đồng minh. Cô ấy có vẻ như không phải là cả hai, nhưng dù sao cô ấy đã cứu mạng tôi cùng với Sylvie. Vì vậy, điều tối thiểu nhất tôi có thể làm hiện giờ là cảm ơn cô ấy, bất kể chủng tộc và lập trường của cô ấy trong cuộc chiến này.
Seris hé một nụ cười nhẹ. “Quả là một cậu bé kỳ lạ."
Nữ Scythe quay lại, chuẩn bị rời đi, nhưng ngay trước khi cô ấy biến mất, cô ấy nói, “Vì lợi ích của cả hai chúng ta, hãy mạnh lên—nhanh vào. Sừng của Uto sẽ là một nguồn tài nguyên vô giá cho cậu nếu cậu có thể xoay sở trích xuất được nguồn mana tích trữ bên trong. ”
Tròn mắt, tôi rón rén nhặt hai chiếc sừng to bằng nắm tay và cất chúng bên trong chiếc nhẫn của mình. Khi tôi nhìn lại, Seris đã biến mất.
Tôi không chắc là do Uto bất tỉnh hay do Seris đã phá hủy lõi của Uto, nhưng đống gai đen đâm xuyên cơ thể Sylvie đã vỡ vụn. Vết thương của Sylvie đã liền lại và hơi thở của cô ấy trở nên thư thái hơn. Tôi nghĩ pháp sư lõi trắng chữa lành nhanh, nhưng tốc độ hồi phục của Sylvie thực sự còn hơn cả thế.
Với nỗi lo về việc khế ước thú của tôi sắp chết bây giờ đã biến mất, tôi tập trung chú ý vào tên retainer đang bất tỉnh và chảy máu. Thanh Dawn’s Ballad vẫn bị đâm xuyên qua ngực, nhưng nó trượt ra dễ dàng khi tôi kéo mạnh nó. Thanh kiếm của tôi hầu như không để lại vết thương trên cơ thể của Uto, nhưng đòn tấn công dường như bình thường của Seris có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể và lõi của Uto.
“Có vẻ như mình còn một quãng đường rất xa trước khi thử chiến đấu với một retainer khác, chứ đừng nói đến một Scythe,” tôi tự lẩm bẩm. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó nhưng với sự xuất hiện của Seris, tôi đã hoàn toàn mất đi ý chí chống trả. Đã lâu rồi tôi không cảm thấy bất lực và lần này cũng vậy, đây quả thực không phải là một cảm giác tốt lành gì.
Với đủ mana thu thập được, tôi cố gắng sử dụng phép thuật. Khi tôi làm vậy, cốt lõi của tôi rung rẩy, khiến tôi đau đớn tột cùng. Cơ thể tôi như bị thiêu đốt khi tôi truyền mana qua cơ thể, nhưng cuối cùng tôi đã có thể bọc cơ thể của Uto trong băng.
Mặc dù gần như chết trong vài lần khác nhau chỉ vài phút trước, có một cảm giác bình tĩnh bao quanh tôi. Có những việc đáng lẽ tôi phải làm lúc này: giúp Aya nếu trận chiến của cô chưa kết thúc, thông báo cho Mica về sự phản bội của Olfred, nhưng hiện tại, tôi không thể. Trong tình trạng suy yếu này, tôi không thể giúp họ ngay cả khi tôi muốn, vì vậy tôi thuận theo mong muốn của cơ thể và nghỉ ngơi.
Tôi dựa lưng vào cơ thể Sylvie một cách nặng nề, nhịp thở nhịp nhàng của cô giúp tôi tịnh tâm hơn. Tôi thường không bao giờ để mình rơi vào ảo tưởng và những suy nghĩ viển vông, nhưng ngay bây giờ, tôi cảm thấy mình xứng đáng được như vậy. Để dòng suy nghĩ trôi đi, tôi cho phép mình tưởng tượng về cuộc sống của mình sau chiến tranh. Tôi tự cho phép mình một số suy nghĩ hạnh phúc, ngay cả khi chúng không nhất thiết trở thành hiện thực.
Suy nghĩ của bản thân, khi trưởng thành — thậm chí có thể để râu — với một gia đình của riêng mình. Khuôn mặt của Tess hiện lên trong tâm trí tôi, và ngay lập tức tôi muốn dừng cái suy nghĩ ấy. Nhưng tôi xứng đáng với mơ ước này mà.
Vì vậy, tôi để mọi thứ tiếp tục. Tess trông già dặn, trưởng thành hơn nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời. Cô cười rạng rỡ trước điều tôi vừa nói, má cô chỉ hơi ửng đỏ. Tess vén một lọn tóc xõa ra sau tai trước khi ngước lên nhìn tôi với ánh mắt lẽn bẽn. Cô tiến một bước về phía tôi, nhưng đột nhiên chúng tôi lại đứng sát ngay vào nhau. Tess kiễng chân lên và nhắm mắt lại. Sắc mặt cô trở nên trầm hơn và hàng mi dài của cô rung lên.
Ngay khi Tessia cong môi, cô ấy bất ngờ bị tước đoạt khỏi vòng tay tôi. Tôi bị bao quanh bởi bóng tối nhưng tôi có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng của người đang đứng trước mặt tôi, chỉ cách vài bước chân.
Đó là tôi. Bản ngã cũ của tôi.
Điều gì khiến mày nghĩ rằng mày được phép có được hạnh phúc này - rằng mày xứng đáng có được hạnh phúc này? Bản ngã cũ của tôi nói, hay đúng hơn, một giọng nói vô hình vọng lại từ vị trí của nó.
Sau những gì mày đã làm với họ, bộ mày nghĩ mày chỉ việc quên đi và tiếp tục sống là được hả? Họ chết vì sự lựa chọn của mày. Họ đã phải trả giá cho sự ích kỷ của chính mày.
Cho dù mày có là Vua Grey hay Arthur Leywin đi nữa, mày chỉ xứng đáng với cuộc sống cô độc.
Cho dù mày có là Vua Grey hay Arthur…
…Grey hoặc Arthur…
… Arthur…
"Arthur!"
Tôi giật mình choàng tỉnh giấc. Trước mặt tôi là Aya.
Vẻ mặt của cô ngay lập tức dịu đi và một tia nhẹ nhõm lóe lên trong mắt cô. “Cậu đã không thức dậy cho dù tôi có lay cậu đến đâu. Tôi bắt đầu lo lắng rằng có điều gì đó không lành đã xảy ra trong cuộc chiến.”
"Tôi chỉ hơi mệt thôi." Tôi nở một nụ cười để trấn an cô ấy.
Aya gật đầu. "Tôi rất mừng vì cậu vẫn ổn."
Nhìn chằm chằm vào nữ Lance Elf, tôi nhận thấy rằng khuôn mặt của cô nhợt nhạt hơn nhiều so với bình thường. Nhưng bên cạnh đó không có bất kỳ vết thương nào có thể nhìn thấy được. "Chỗ cô giải quyết thế nào rồi?"
Vẻ mặt của Aya tối sầm lại. “Một vài người lính Alacryan đã có thể trốn thoát. Còn với kẻ phản bội, tôi đã có thể xử tử ông ta.”
Kẻ phản bội. Xử tử. Tôi nghiền ngẫm về sự lựa chọn từ ngữ của nữ elf. Như thể cô ấy đang trốn tránh sự thật rằng cô ấy đã giết một đồng đội cũ của mình. Tôi không thể trách cô ấy được; cái chết của Olfred để lại dư vị đắng trong miệng tôi, nhưng Aya đã làm việc bên cạnh Olfred còn lâu hơn cả tôi.
"Thế còn Mica?" Tôi hỏi.
Aya lắc đầu. “Tôi đến đây ngay sau khi hoàn thành công việc ở căn cứ ẩn của Alacryan để giúp cậu, nhưng tôi thấy có vẻ như điều này là không cần thiết.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã nghĩ đến việc nói với Lance về Seris và cách cô ấy đã giúp tôi, nhưng tôi quyết định không làm vậy. Không có lý do khó hiểu đằng sau nó, nhưng tôi muốn biết thêm về Seris trước khi nói bất cứ điều gì. "Một trận chiến rất khó khăn, nhưng tôi đã có thể đánh bại hắn ta với sự giúp đỡ của Sylvie."
Có một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Aya nhưng cô chỉ gật đầu nhẹ. “Tôi rất vui vì cả hai người đã chiến thắng và sống sót. Chúng ta đã chiến thắng rồi. ”
“Cảm ơn,” tôi nói, vuốt ve cơ thể Sylvie. “Nhưng tôi không có cảm giác như chúng ta đã thắng cho lắm. Chúng ta đã hạ được một retainer, nhưng cùng với đó là một thành viên của Hội đồng và một Lance — thậm chí có thể là hai ”.
“Tôi nghĩ chắc chỉ một Lance thôi,” Aya trả lời khi cô nhìn chằm chằm vào Uto, tên đã bị tôi đóng băng.
"Vậy Mica không phải là một phần của kế hoạch phản bội đó ư?"
Aya lắc đầu. "Cô ấy vẫn cần được thẩm vấn thêm, nhưng tôi không nghĩ cô ấy có dính líu đến điều này."
Tôi thở dài một tiếng, tựa đầu vào cơ thể Sylvie. Tôi lại có thể cảm nhận được cảm xúc của Sylv trong đầu mình—một hỗn hợp những cảm xúc khó tả mà cô ấy đang cảm thấy trong giấc mơ của mình.
“Với việc Rahdeas bị bắt và cuộc chất vấn của Mica cùng với cuộc thẩm vấn của retainer này, mọi thứ sẽ trở nên náo nhiệt khi chúng ta trở lại lâu đài,” tôi nói với bản thân mình nhiều hơn là với Aya.
Lance khẽ cười khúc khích khi vươn vai. "Chắc chắn là sẽ vậy, do đó hãy nghỉ ngơi ở đây trong khi cậu có thể."
Tôi mỉm cười yếu ớt với Aya, nghĩ rằng sẽ không có quá nhiều thứ để đầu óc mình nghỉ ngơi: Nghĩ gì về hành động của Seris; cách sử dụng sừng để khỏe hơn; và làm thế nào để giải thích những cơn ác mộng liên tiếp tái diễn về tiền kiếp của tôi. Tuy nhiên, trong cuộc chiến giữa thể xác và tinh thần, cơ thể tôi đã thắng thế và tôi không thể chịu nổi cơn say ngủ hấp dẫn.
Danh sách chương