GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:


Trời hoàng hôn đang dần buông xuống đằng sau dãy núi Grand Mountains, đổ bóng khắp cả khu vực đồng bằng cỏ rộng lớn với những tảng đá lớn và khúc gỗ nằm rải rác xung quanh.


Cả khu vực này trông có vẻ từng là một cánh rừng cho đến khi một trận lỡ tuyết xảy ra. Vẫn còn tuyết trắng vươn vấn ở đây, ẩn trong góc khuất của những khúc cây đổ.


Uto đứng cách tôi khoảng vài dặm, vươn tay như thể tập thể dục buổi sáng.


‘Arthur.’  Sylvie nói với giọng lo lắng.


‘Ta biết.’  Tôi trả lời, cởi bỏ áo khoác len ra. ‘Ngay cả ta cũng có thể cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa hắn ta và nữ retainer mà chúng ta đã chiến đấu.’


“Ngươi có biết điều gì thúc đẩy kẻ thù của ngươi nhất không?” Uto hỏi, bẻ cái cỗ dài ngoằn và gầy gò của mình.


Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi lấy thanh Dawn’s Ballad ra khỏi nhẫn không gian và rút nó ra khỏi vỏ.


“Không biết à? Theo ta thì những kẻ muốn báo thù luôn là những kẻ chống trả quyết liệt nhất…” Hắn ta trả lời một cách bình thản.


Một lớp mana thanh tao phát quang bao trùm lưỡi kiếm xanh nhạt của tôi mặc dù xung quanh có hơi tối. Nhìn thấy thanh kiếm gãy đầu khiến tim tôi có chút đau nhói, nhưng tôi biết rằng thậm chí trong tình trạng này, thanh Dawn’s Ballad vẫn là vũ khí tốt nhất mà tôi có hiện giờ.


Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Uto rồi trả lời. “Ngươi nghĩ trận đấu này là để báo thù?”


“Không phải à?” Hắn ta nhún vai, tiến lại gần và xoa xoa cái sừng mẻ của mình. “Ngươi khá điên tiết khi biết rằng ta là người chịu trách nhiệm cho cái chết của ả elf đó mà.”


“Lần đầu tiên ta gặp cô ấy là lúc cô ấy đã đang hấp hối rồi.” Tôi trả lời, tiến lên một bước. “Do đó báo thù không phải là động cơ của ta. Ta chỉ đơn thuần xem ngươi là một kẻ cần phải xóa bỏ thôi.”


Uto nhăn mày. “Chà, thất vọng vãi. Thế mà ta đã hào hứng rằng ngươi sẽ hóa rồ và dùng hết sức để báo thù cho người đồng chí, đồng hành, hay là người yêu—à không bỏ cái đó đi, ngươi vẫn còn quá nhỏ, trừ khi ả ta lại thích như thế…”


Tên retainer gầy gò tiếp tục ba láp ba xàm rồi hắn bỗng vỗ tay. “À há! Ông già elf! Đứa cháu gái yêu quý của lão hình như tầm tuổi ngươi thì phải? Xem xét việc ngươi khá gần gũi với gia tộc đó, nên sẽ có lý hơn nếu ngươi thích con bé đó hơn là nữ Lance—”


Tôi bắn một thanh liềm bằng băng vào tên retainer gầy gộc đó, nó ngay lập tức tan ra khi va chạm với ngọn gai đen được tạo ra từ mặt đất trước mặt hắn. Cái gai kim loại đó đóng băng ngay lập tức, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.


“Đấy. Đây mới là loại phẫn nộ và thiếu kiên nhẫn mà ta muốn thấy.” Hắn ta búng ta. “Đáng ra ta phải giết con nhỏ công chúa đó hoặc một thành viên gia đình của chú mày trước khi ra đây đợi.”


“Nói xong chưa?” Tôi nghiến răng hỏi, nâng kiếm thủ thế tấn công.


Uto chỉ nhún vai. “Tốt nhất là gọi con khế ước thú kia ra luôn đi. Ngươi sẽ cần mọi sự giúp đỡ đấy.”


“Ra đi, Sylvie,” tôi nói lớn trong khi vẫn dán chặt mắt vào tên retainer.


Khế ước thú của tôi nhảy ra khỏi áo choàng, đôi mắt sắc bén và xù hết lông lên.


“Thật tệ là là tình huống bây giờ giữa chúng ta không hề giống như ta tưởng tượng chút nào cả, cún con. Cú bắn lần trước của ngươi nhắm vào ta vào lần đầu gặp mặt đã khiến ta ấn tượng sâu sắc đấy. Nó khiến ta muốn hãm hại ngươi thật đau đớn, và ta xem đây là chuyện cá nhân đấy.” Uto hít một hơi thật sâu. “Dù gì thì, để xem chú mày có giúp ta giải trí được vài phút không.”


Uto bước lên một bước, nhưng thần thái bĩnh thãn và thư thái ban nãy đã biến mất, không gian xung quanh hắn ta bỗng biến dạng. Sự hiện diện của hắn gần như làm chao đảo không khí, khiến cả mặt đất rung lên .


Tôi ngay lập tức kích hoạt Realmheart trong khi Sylvie chuyển về dạng rồng nguyên thủy.


“Một con wyvern ư?” Uto nghiêng đầu hỏi.


Vì sức mạnh của Sylvie đã bị Sylvia phong ấn khi còn trong trứng nên giờ cô ấy chỉ trông như một con quái mana hùng mạnh không hơn không kém. Tôi đã khá cẩn trọng kể từ khi chiến tranh bùng nổ, nhưng thật nhẹ nhõm khi cả tên retainer cũng không nhận ra.


“Sao? Sợ rồi à?” Tôi trả lời.


Hắn ta mỉm cười nham hiểm, rộng đến tận tai rồi bĩnh thản búng tay phải.


Với Realmheart giúp khuếch đại khả năng cảm nhận lượng mana có ở xung quanh chúng tôi, nhưng cả cơ thể tôi cảm nhận được sự nhiễu loạn ngay trước mặt tôi trước khi tôi có thể thấy gì. Cả Sylvie và tôi đều nhảy sang một bên, vừa kịp lúc để né một đống gai đen ngay lập tức bắn ra từ dưới đất.


Mặt đất ban nãy đầy gẫy những ngọn gai góc to lớn hơn 2m, trông hệt như lưng của một con quái thú hung bạo.


“Rút vũ khí ra đi, cún con! ” Hắn ta sỉ nhục, tạo ra một thanh giáo dài ngay giữa lòng bàn tay.


Tôi giương thanh kiếm Dawn’s Ballad của mình lên và chĩa đầu kiếm bị ăn mòn về phía Uto. Những cổ tự rực sáng lên trên tay tôi, đem đến một cảm giác ấm áp đầy quen thuộc khi tôi bắt đầu vận mana.


Lưỡi kiếm tôi trở nên lung linh huyền ảo đầy màu sắc khi tôi vận mana Băng hệ, Hỏa hệ, Lôi hệ và Phong hệ vào nó. Chỉ có duy nhất thanh Dawn’s Ballad mới có đủ khả năng chịu đựng nhiều loại mana đa hệ truyền vào trong nó.


‘Đi thôi!’  Tôi lao lên cùng với Sylvie bên cạnh mình.


Tôi hạ thấp kiếm và lao thẳng về tên retainer. Mặt đất bên dưới vũ khí tôi nứt toác ra, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó.


Mỉm cười một cách nham hiểm, Uto cũng lao đến, cánh tay cầm giáo của hắn phóng lên như một con mãng xà vồ mồi.


Trong tích tắc, lưỡi kiếm của tôi va chạm với vũ khí của hắn, lực va chạm tạo một sóng xung kích lớn. Những nguyên tố có trong lưỡi kiếm tôi bùng nổ ra, nhưng Uto vẫn bình thản giữ vững vũ khí mình mà chả tốn nhiều sức.


Hắn ta nhướng mày trong khi vũ khí của chúng tôi vẫn dính cứng lẫn nhau. “Không tệ.”


‘Cúi xuống,’  Sylvie ra lệnh.


Ngay khi tôi vừa cúi xuống thì cô rồng ước thú của tôi lập tức quật thẳng cái đuôi dài vào bên hông hắn ta.


Uto bay sang bên, đâm sầm vào một tảng đá to lớn làm nó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.


Trong khi bụi vẫn còn bay mịt mù, tôi liền vung thanh Dawn’s Ballad thêm lần nữa. Những đường bán nguyệt lung linh sắc màu mana bay ra từ lưỡi kiếm, chém xuyên qua lớp bụi mù.


Mặt đất rung chuyển dữ dội khi những đòn đánh của tôi khoét sâu xuống mặt đất. Xung chấn từ các đòn tấn công đã làm đổ rợp từng hàng cây gần Uto.


‘Hắn ta vẫn còn sống,’  Sylvie thông báo và đã chuẩn bị tung đòn tiếp theo.


Tôi hạ thấp trọng tâm, vận thêm mana cường hóa cơ thể để đề phòng đòn tấn công bất ngờ, nhưng thay vì phản đòn sau khi chịu hàng loạt công kích của cả hai bọn tôi, một tiếng cười giòn giã vang lên ra rả từ dưới đáy hố. Một lần nữa, tôi cảm thấy có luồng mana dao động xung quanh mình. Những ngọn gai nhọn bỗng xuất hiện từ hư không, trong khi những cột kim loại đen bắn ra từ dưới bóng râm của những tảng đá và khúc cây đổ.


Tôi dùng thanh Dawn’s Ballad đỡ thanh gai nhọn hoắt đó, một lực cực lớn tác động lên tay tôi. Còn Sylvie thì bị đánh bật sang bên bởi cột kim loại đen bắn ra từ trong bóng râm. Nhờ bộ vẩy rồng dày nên cô ấy không hề hấn gì, nhưng những đòn tấn công hung bạo và nhiều vô số kể của tên Uto đã khiến cả hai bọn tôi bị chấn thương không ít và chảy máu.


‘Khoan hãy chữa trị,’  tôi ra lệnh trong khi Sylvie vận mana vào miệng mình. ‘Ít nhất bây giờ thì chưa cần đâu.’


Thật may mắn là những gai kia không hề có độc, nhưng cũng thật bất công khi tên retainer đó có thể triệu hồi chúng từ hư không như thế.


Ngay cả những pháp sư Thổ hệ cấp cao cũng phải làm biến dạng mặt đất xung quanh trước khi bắn chúng ra. Còn Uto thì như thể hắn có thể tạo gai ở bất kì đâu mà hắn muốn.


“Ta đã hy vọng nhiều hơn thế này, cún con.” Uto thở dài và bước ra khỏi hố đất mà tôi đã tạo qua đòn tấn công vừa rồi.


‘Bảo vệ phía sau lưng ta.’  Tôi nhắn với Sylvie, vận thêm mana từ lõi vào cơ thể. Tôi có thể thấy tóc tôi dần hóa trắng khi tôi tiến sâu vào trong Cõi Realmheart. Những đường cổ tự ngày càng phức tạp hơn và tôi có thể thấy dấu ấn của nó in hằn trên lưng mình. Nguồn mana xung quanh liền tuân theo ý chí của tôi. Chúng quay vòng quanh tôi và ngay lập tức tạo thành bất kì thần chú nào mà tôi nghĩ đến mà chẳng cần phải tập trung lâu lắc như trước đây.


Thanh Dawn’s Ballad được bao bọc bởi một lớp aura màu bạc tuyết, trong khi nắm đấm của tôi thì được bao bọc bởi những luồn điện đen.


Uto nhăn mày, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thì tôi đã xuất hiện trước mặt hắn và tung đòn như vũ bão. Đường vung của thanh kiếm màu tinh thể của tôi chỉ còn là những vệt mờ màu bạc. Tôi liên tiếp tung ra những cú đấm, chấn trỏ, lên gối và đá như cách Kordri đã chỉ dạy tôi trong suốt năm tháng huấn luyện. Mỗi lần tôi vung thanh Dawn’s Ballad, hắn ta liền triệu hồi gai đen để đỡn đòn, và những gai đó liền đóng băng và vỡ nát gần như ngay lập tức. Còn Sylvie thì ở phía sau, liên tiếp dùng vẩy và móng vuốt để chém nát những đợt gai đen bắn lên không hồi kết. Cả khu vực xung quanh chúng tôi đầy rẫy những mạnh vụn đóng băng và những gai đen bị gãy.


‘Không ổn rồi, Arthur. Uto ngày càng tung đòn nhiều và dữ dội hơn.’  Sylvie càu nhàu.


Tôi vẫn dán chặt mắt vào tên retainer, người vẫn chưa hề bị thương tích gì. Mỗi lần tôi chuẩn bị tung trúng đòn thì một tấm kim loại đen liền hình thành bảo vệ cơ thể hắn.


Mình cần phải nhanh và mạnh hơn nữa.


Những luồng điện đen nhảy múa xung quanh tôi liền bị hút vào trong người. Tôi hấp thu mana lôi hệ, nâng cao khả năng phản ứng và cường hóa từng nơtron thần kinh tôi bằng phép thuật lôi hệ.


Cả thế giới như trôi chậm lại. Từng giác quan của tôi đã được cường hóa—gần như khiến tôi choáng ngợp. Màu sắc trở nên bắt mắt lung linh, còn những hạt mana nhỏ thì trở nên sống động hơn.


Tôi dễ dàng luồn qua cú đâm của Uto, rồi tôi vung thanh Dawn’s Ballad thêm lần nữa. Ngay khi lưỡi kiếm tôi chuẩn bị chém vào phần hông đầy sơ hở của Uto, tôi đã thấy nó.


Tôi thấy ma thuật gai đen của hắn gần như ngay lập tức hình thành từ sắp va chạm. Tôi liền chuyển hướng, nhắm thẳng vào vùng ngay dưới cánh tay hắn.


Tôi có thể thấy luồn mana hắc ám đó liền di chuyển, phản ứng ngay khi tôi chuyển hướng. Nhưng nó đã không bắt kịp tôi. Tôi chuyển hướng thêm một lần nãy, lần này tôi đấm thẳng vào bụng hắn.


Tên retainer gập người vì đòn đó. Hắn ta lùi lại để giữ thăng bằng, một đường dung dịch quá đậm để có thể là máu dần chảy xuống cằm hắn.


Ngạc nhiên vì đòn tấn công của mình đã thành công, tôi khựng lại một chút rồi lao vào tung đòn tiếp theo.


‘Là bóng râm, Sylv!’  Tôi la lên trong tiềm thức. ’Những cái cái gai đen đó chỉ hình thành được ở những nơi bị bóng tối bao phủ. Đó là lý do tại sao thần chú của hắn luôn mạnh hơn khi chúng bắn ra từ những góc tối như bên dưới tảng đá hoặc gốc cây.’


Đột nhiên, tay của Uto mờ đi. Nó đã thật sự mờ  đi. Bất chấp việc đã sử dụng cả Realmheart và Thunderclap Impulse để nâng cao tốc độ phản ứng, tôi vẫn không thể nhìn ra được đòn tấn công của hắn hoàn toàn.


Hắn tung một cú đấm trời giáng vào tôi. Bất chấp lượng mana dày đặc cường hóa cơ thể, tôi suýt nữa thì bất tỉnh. Ngay khi tôi kịp hoàn hồn lại, tôi đã văng khỏi vị trí cũ tận gần 10m, đằng sau lưng tôi là gốc cây đã vỡ nát như tương.


Sylvie đang kiềm chân Uto, máu đỏ từ những vết thương trên người vấy lên bộ vẩy đen tuyền của cô ấy. Vì đã bị Sylvia phong ấn sức mạnh, cô ấy không thể theo kịp Uto, thậm chí với khả năng phòng thủ đỉnh cao của mình.


Đứng dậy, tôi suy nghĩ liệu có nên dùng Burst Step (Bùng Tốc) để trên cơ Uto không thì giọng nói sắc lẹm của Sylvie ngay lắp tức ngắt lời.


‘Người sẽ bị tàn phế đến cuối đời nếu người dùng Burst Step (Bùng Tốc) một lần nữa!’


‘Thà thế còn đỡ hơn chết ở đây, đúng không?’  Tôi nói, bắt đầu cảm thấy bực bội.


‘Phải có cách khác tốt hơn trước khi chúng ta buộc phải chọn cách đó!’  Cô ấy nói và xoay cơ thể khổng lồ của mình để né đòn tấn công của Uto. Cô ấy dùng cánh để đẩy tên retainer kia ra rồi phóng thẳng về phía tôi. ‘Chuẩn bị đi!’


Nhận ra Sylv không có ý định dừng lại, tôi nhảy lên vào bám vào cổ khế ước thú của mình rồi cô ấy búng mình phóng thẳng lên trời. Chúng tôi bay lên cả chục mét trong tích tắc và tiếp tục bay cao hơn nữa.


‘Con có kế hoạch gì thế?’


‘Như người đã nói, là bóng râm! Hắn ta có thể tạo ra những gai kim loại bất kì nơi nào có bóng râm,’  cô ấy giải thích, chúng tôi đã đạt đến độ cao nơi mà mặt trời không bị chắn bởi ngọn núi kia.


Tôi nheo mắt vì ánh sáng chói chang, nhưng rồi tôi chợt nhận ra ý định của Sylvie.


‘Chúng ta đã chiến đấu trong một bóng râm khổng lồ!’


‘Chính xác. Đó là lý do hắn ta có thể triệu hồi gai đen ở bất kì đâu hắn ta muốn. Nếu chúng ta đấu với hắn ở đây, hắn sẽ bị giới hạn nhiều so với ở dưới kia.’


Tôi từ từ đứng dậy trên lưng của Sylvie. Cô ấy và tôi chưa hề chiến đấu kề vai sát cánh như thế này trước đây. Ở kiếp trước, tôi đã dành hàng giờ đồng hồ để tập luyện cách chiến đấu trên lưng ngựa, và so với việc chiến đấu trên lưng rồng đang bay, cách mặt đất cả chục mét thì điều đó vẫn còn dễ chán.


Tôi chỉ vừa đủ thời gian để kịp giữ thăng bằng trên lưng Sylvie thì Uto đã xuất hiện trên đầu chúng tôi với một thanh giáo đen trên tay.


Thanh giáo kim loại đen từng lấp lánh giờ trông khá cùi bắp vì hắn phải dựa vào bóng râm trên người hắn để tạo vũ khí.


Cẩn thận không làm đau Sylvie, tôi búng bản thân khỏi lưng cô ấy và thi triển thần chú lốc xoáy bao quanh cơ thể mình.


Kích hoạt Thunderclap Impulse thêm một lần nữa, tôi lao thẳng vào ngọn giáo của tên retainer. Sylvie nói đúng; khi thiếu bóng râm thì đòn tấn công của hắn không thể xuất hiện từ mọi hướng nữa—nó chỉ xuất hiện từ những phần cơ thể khuất khỏi ánh sáng mặt trời. Những gai đen bắn ra từ cơ thể hắn không còn cứng hay nhọn như trước nữa.


“Thông minh lắm, cún con. Ta mừng là ngươi đã tìm ra được yếu điểm của ta.” Uto nói, giọng hắn khó nghe vì gió gắt.


Chiến đấu trên không thật sự rất khó khăn. Hệt như cách Uto bị giới hạn sức mạnh vì thiếu bóng râm, tôi cũng không thể sử dụng 100% công lực vì tôi không thể bay. Sylvie sẽ phải bay lượn vòng quanh tôi để làm điểm tựa cho tôi.


‘Cố đừng lại quá gần để đề phòng trường hợp Uto lợi dụng bóng râm của con.’  Tôi nhắn với Sylvie và lao vào thêm một lần nữa.


Với Realmheart nâng cấp thêm hiệu ứng của kĩ năng Thunderclap Impulse, tôi đã nghĩ rằng bọn tôi có thể thắng được hắn. Có những vệt dung dịch đen đặc chảy ra từ những vết thương nông trên người hắn, nhưng điều khiến tôi bất an là biểu cảm của hắn.


Nụ cười nham hiểm đã dần vụt tắt, và thay vào đó là một khuôn mặt… chán nản.


“Ngay cả khi có lợi thế to lớn đến vậy, ngươi cũng chẳng tung trúng nỗi dù chỉ một đòn đáng để gây hại,” hắn nói một cách ảm đạm. “Thật… đáng thất vọng.”


“Xin lỗi, nhưng ta không đánh để làm ngươi ấn tượng.” Tôi bật lại rồi quay người lại. Mũi kiếm mẻ của thanh Dawn’s Ballad đâm sâu vào ngực Uto. Tôi liền cho lượng mana cô đặc trong lưỡi kiếm bùng nổ, và cả cơ thể Uto bị thần phú Băng, Hỏa, Lôi và Phong hệ nuốt chửng.


Tôi vẫn nắm chặt cán kiếm và cả hai bọn tôi bắt đầu rơi xuống. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tưởng mình đã làm được rồi. Tôi tưởng mình đã giết được hắn ta.


Đó là cho đến khi… tôi thấy một luồn lốc xoáy đen hình thành nơi thanh kiếm tôi cắm chặt trên cơ thể hắn. Chiêu của tôi chỉ có thể phá nát được những băng vải quấn đầy trên người hắn, để lộ ra những thứ trông như là xỏ khuyên.


Có đầy xỏ khuyên khắp trên người và các chi của hắn, và rồi tôi mới bàng hoàng nhận ra rằng những xỏ khuyên ấy đều tạo ra bóng râm trên cả cơ thể hắn.


Sừng của Uto lấp lánh màu tím đậm khi bóng râm từ những xỏ khuyên kia lan ra khắp người hắn.


Tôi cố gắng rút thanh Dawn’s Ballad ra khỏi ngực Uto, nhưng dù tôi có vận mana để cường hóa cơ thể nhiều đến đâu đi nữa, tôi vẫn không đủ mạnh để rút nó ra.


“Nếu ngươi có thể nhận ra yếu điểm của ta trong thời gian ngắn như vậy, bộ ngươi không thèm nghĩ rằng ta đã tìm cách khắc chế nó từ lâu rồi sao?” Giọng hắn ù đi khi cả khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối ngoại trừ cặp sừng của hắn.


“Sylvie!” Tôi la to, buông thanh Dawn’s Ballad ra.


Cô rồng ước thú của tôi ngay lập tức bay vào để bắt lấy tôi thì một nhánh gai đen bất ngờ bắn ra từ người Uto.


Tôi vận thêm mana và tạo ra một găng tay băng hệ bao bọc tay phải của tôi và rồi đấm thẳng vào cái gai. Nếu tôi tránh nó thì nó sẽ đâm trúng Sylvie, nhưng tôi đã có thể chuyển hướng đòn tấn công bất ngờ của hắn. Nhưng, đó chỉ là do tôi nghĩ vậy.


Hắn ta chĩa ngón tay mình xuống dưới như muốn cảnh báo tôi điều gì đó. Tôi không thể thấy được khuôn mặt Uto dưới bóng râm, nhưng tôi thề là tôi đã thấy hắn nhếch mép.


Chỉ trong tích tắc, tôi cảm thấy một cơn đau nhói như có thứ gì đâm vào da tôi từ bên dưới.


Vì có thuật mana lôi hệ nội tại giúp cường hóa tốc độ phản ứng, tôi kích hoạt giai đoạn đầu của ý chí rồng.


Nhánh aevum, khả năng kiểm soát thời gian. Mặc dù tôi vẫn chưa thể thuần thục và thấu hiểu hoàn toàn khả năng cực kì mạnh mẽ này, tôi vẫn có thể ngưng thời gian xung quanh trong một khoảng thời gian ngắn. Phu Nhân Myre có nói rằng aether không thể bị thao túng mà chúng ta chỉ có thể tác động đến chúng, nhưng trong trường hợp này, tôi có cảm giác như thể tôi chỉ mới sử dụng một phần công dụng rất nhỏ trong khả năng thật sự thuộc nhánh aevum của Sylvia.


Màu sắc xung quanh trở nên đơn sắc trong khi những hạt aether màu tím xung quanh tôi run lên dữ dội. Uto, Sylvie và cái gai đen sắp sửa đâm thẳng vào lưng tôi đều ngừng lại đột ngột. Khi cái gai đen kia.


Hủy Distortion (Biến Dạng)—cái tên tôi đặt cho giai đoạn một của ý chí thú (t/n: t nghĩ khúc này tác giả phê cmnr, đã confirm là tên của nó đáng ra phải là Static Void chứ không phải Distortion gì hết nhé)—và cảm giác đau đớn hệt như việc sắp sửa chết đuối tràn ngập trong tôi. Tôi dùng mọi sức lực để suýt soát né khỏi cú đâm chí mạng đó, nên nó chỉ để lại một vết rách lớn trên lưng tôi thay vì một cái lỗ.


Cả cơ thể tôi rơi xuống, nhưng ngay khi tôi hạ cánh trên lưng Sylvie thì Uto liền phản ứng ngay lập tức. Hắn ta tốc biến sang ngay cạnh bên tôi và dùng nắm đấm màu đen của hắn đấm cả tôi lẫn cô rồng khế ước thú.


Bay thẳng xuống đất như một sao chổi, tôi bán tỉnh bán mê thêm lần nữa. Cả cơ thể tôi đau đớn khôn tả, và tôi chẳng biết có bộ phận cơ thể nào là còn nguyên vẹn không nữa.


Không có thời gian xa xỉ để la hét vì đau đớn, tôi chỉ biết tuyệt vọng dùng phép thuật cố bảo vệ Sylvie và bản thân mình.


‘Biến trở lại dạng cáo ngay!’  Tôi tuyệt vọng hét lên, nhưng thay vì nghe lời tôi, cô ấy cuộn người lại, dùng cánh tay, cổ, cánh và cả cơ thể mình cho chắn tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bụng Sylv ấy khi cô ấy ôm tôi chặt hơn.


Sylvie gầm gừ nhỏ.‘Người không còn đủ mana để chịu được lực tác động. Ít nhất thì bằng cách này, cơ thể con sẽ hứng chịu một phần lực va chạm.’


‘Đồ ngốc,’  Tôi trả lời. Ngay cả suy nghĩ của tôi nghe thật yếu ớt.


Tôi chuẩn bị để hứng chịu va chạm, nhưng nó đã không xảy ra. Không, nói đúng hơn là tôi chẳng thể cảm thấy nó. Khi tôi tỉnh lại, tôi đã ở ngay giữa một miệng hố khổng lồ và cả cơ thể tôi còn mệt mỏi và nhức nhói hơn cả ban nãy.


‘Sylv?’  Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cả cơ thể tôi từ chối nghe lời tôi.


‘Sylvie?’  Tôi hỏi thêm một lần nữa. Không có trả lời.


Tôi rên rỉ nhỏ khi quay người sang để nhìn cơ thể Sylvie bên dưới tôi. Cô ấy nằm sóng soài ra, và có cả đống gai đen ở mọi nơi, một số cái thì đã gẫy, một số thì đâm xuyên ra khỏi người cô ấy.


“Không.” Tôi lay khế ước thú của mình.


“Sylvie. Dậy đi.” Tôi lay mạnh hơn.


“Không vui đâu. Sylvie!” Tôi lăn khỏi người cô ấy, ngã đập vào cái gai gần đấy.


“Sylvie, làm ơn đấy!” Tầm nhìn tôi mờ đi và tôi có thể thấy tim tôi đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Một cơn hoảng loạn ùa ạt tràn về trong tâm trí tôi, làm tê dại hết cơn đau. Tôi nghiến răng, cố kiềm lại cơn nấc khi cố nghĩ cách giúp cô khế ước thú của mình.


“Aether,” tôi lẩm bẩm thất thần và đặt tay lên người Sylvie. Mặc dù khả năng thành công là không cao, nhưng tôi phải thử.


Tôi kích hoạt Realmheart một lần nữa. Từng thớ cơ bắp trong người tôi la hét phản đối dữ dội, nhưng tôi vẫn chịu đựng. Khi đã thấy được những hạt mana và aether, tôi tuyệt vọng cố gắng tìm cách đưa những hạt màu tím vào cơ thể Sylvie.


“Làm ơn đấy,” tôi cầu xin.


Những hạt aether màu tím xung quanh Sylvie bắt đầu rung lên như thể đáp trả lời kêu gọi tuyệt vọng của tôi. Từng chút từng chút một, aether bắt đầu xoay vòng và chui vào cơ thể Sylvie.


Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi nghĩ rằng vì Sylvie có thể chữa trị cho tôi bằng aether thì cả cơ thể cô sẽ có thể tự hồi phục bằng aether.


Không thể giữ Realmheart được nữa, tôi quỵ xuống, áp mặt vào cổ Sylvie.


“Con sẽ ổn thôi,” tôi nói hổn hển. “Con phải  ổn.”


Có nhiều gai đen đâm xuyên cơ thể và tứ chi của Sylvie, nhưng tôi không đủ sức để kéo chúng ra. Tôi cố đấm mấy cái gai đen đâm xuyên cơ ấy, mong rằng sẽ có thể giải cứu cô ấy khỏi đống gai.


Tôi đấm, và đấm và đấm. Tôi đấm cho đến khi tôi không còn vận mana được nữa, và tôi cứ đấm cho đến khi cả nắm tay vấy đầy máu đỏ tươi.


“Con thú của ngươi sẽ sống thôi,” một giọng nói nữ tính trưởng thành và bình tĩnh vang lên.


Aya?
Bất lực và có chút hy vọng, tôi quay lại và nhìn lên. Nhưng đó không phải là cô ấy. Còn hơn thế nữa.


Đó là một cô gái, nhưng không phải Aya.


Là cô gái mà tôi đã gặp trong hang động ở Vương Quốc Darv.


Là nữ Scythe. Còn trên tay cô ta là… Uto. Và trông hắn như đã chết rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện