“Rất hân hạnh được gặp ông,” Olfred nói với vẻ lịch sự tối thiểu nhất. “Tên tôi là Cladence từ Gia Tộc—”.


Sebastian giơ bàn tay mình lên và ngắt lời vị Lance che mặt. “Hãy dừng ở đó là được rồi. Tên gia tộc không hề cần thiết trong cuộc giao dịch này. Tôi sẽ chỉ gọi ông là Cladence và ông có thể gọi tôi là Sebastian.”


“Được thôi,” Olfred trả lời. “Sebastian.”


“Tốt.” Tên pháp sư conjurer gật đầu đồng tình. “Giờ thì, trước khi chúng ta bắt tay vào việc…”


Sebastian lẩm bẩm thần chú rồi hắn ta quơ tay mình một cách màu mè. Sau một lúc, một lớp aura mờ nhạt bao phủ chúng tôi và làm nhỏ đi tiếng ồn ào phát ra từ trong tửu quán. Một cách ứng dụng thần chú Phong hệ bình thường không có gì đặc sắc, nhưng thôi kệ tôi cũng thuận theo và huýt sáo tỏ vẻ ngưỡng mộ.


Hắn ta liếc mắt từ tôi sang Olfred, nhưng khi thấy vị khách đeo mặt nạ chẳng thèm tỏ ra bất kì biểu cảm ngạc nhiên hay thán phục gì, nụ cười nhếch mép của hắn ta liền biến mất nhanh chóng.


“Ở đây có hơi ồn ào và dân nơi đây không lịch sự cho lắm.” Hắn nói và nghiêng người về trước để với lấy một cái cốc bia từ giữa bàn. “Hãy thứ lỗi và bỏ qua cho hành vi của những thuộc hạ của tôi. Tôi sẽ cho trừng phạt chúng vì dám làm phiền ngài khi ngài mới ngồi xuống để nghỉ ngơi.”


Olfred nghiêng người về trước và nắm chặt cán cốc bia. “Không hề gì cả. Cảm ơn vì lòng hiếu khách của ông.”


“Hiếu khách?” Tên conjurer hói đầu nhìn vị lance già một cách không thể tin được rồi phì cười. “Cả ông và tôi đều biết rằng nơi này chả khác quái gì chuồng lợn cả.”


Vị lance già chỉ cười khúc khích rồi tu một ngụm bia từ cốc.


Rõ ràng là Sebastian đang nhìn chằm chằm Olfred, cố gắng lén nhìn khuôn mặt ông trông như thế nào đằng sau lớp mặt nạ đó.


“Có gì không ổn à?” Vị lance đeo mặt nạ trả lời khi nhận ra điều đó.


Sebastian chỉ nhún vai rồi bình thản tu thêm một ngụm bia khác. “Chỉ là tôi tò mò về câu chuyện đằng sau lớp mặt nạ của ông thôi. Tôi có thấy những thám hiểm giả khác thường đeo mặt nạ, nhưng tôi chưa thấy một quý tộc nào lại đeo mặt nạ bao giờ.”


Olfred gãi đầu. “Việc tôi là một quý tộc dễ nhận ra đến thế à?”


“Ừ thì cũng là do tôi cũng từng là một quý tộc nên tôi có thể đoán được,” Sebastian tự hào nói.


“À,” vị lance già gật gù. “Qua vẻ ngoài tinh tế lịch sự và khả năng ma thuật của ông thì có vẻ ông không phải là người bình thường như những người kia.”


So với những tên say xỉn, ăn mặc rách rưới ngoài kia thì đúng là Sebastian thật sự rất khác biệt với bộ áo doublet và quần tất sang trọng.


Mắt Sebastian lấp lánh trước lời tâng bốc của Olfred. “Quả thật vậy. Tôi sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu ngài cho tôi cùng đẳng cấp với những tên lưu manh kia đấy.”


Vị lance già đập mạnh cốc xuống bàn. “Nếu tôi mà nghĩ thế thì tôi chẳng khác gì một thằng đần!”


Xuyên suốt cuộc trò chuyện, có vẻ như bọn họ đang khá thân thiết với nhau. Tôi không rõ là do khả năng diễn xuất thần sầu của Olfred hay là do ông ấy thật sự cảm thích hắn ta, nhưng sau vài cốc bia thì mặt mày Sebastian đỏ chót lên và nấc cụt liên hồi. Đó là lúc tính cách thật sự của hắn bắt đầu bộc lộ.


“Vậy… ô-ông đang kiếm loại gái nào?” Sebastian hỏi và đảo mắt lia lịa.


“Sao ông lại nghĩ tôi đang tìm một đứa con gái?” Olfred trả lời với một tay nắm chặt cán cốc.


Tên conjurer hói đầu khúc khích rồi chỉ một tay vào vị lance già. “Làm ơn đấy. Thuộc hạ của tôi bảo rằng mắt ông đã sáng lên khi chúng nhắc đến việc tôi còn nô lệ elf và người lùn trong kho.”


Olfred ngưng lại một lúc, và tôi sợ rằng ông ấy sẽ nói điều gì đó không nên.


“Và nếu đúng thế thì sao?” Olfred trả lời, giọng nói trầm của ông his có chút say xỉn.


Sebastian giơ tay lên với thế hòa giải. “Tôi không có ý phán xét gì đâu. Có tiền nhiều với quyền lực to để làm mẹ gì nếu ông không được dùng tùy ý cơ chứ.”



“Đương nhiên rồi!” Olfred đập mạnh cái cốc xuống cái bàn gỗ rồi thở dài một hơi. “Chỉ vì đám nữ quý tộc cao ngạo ấy lúc nào cũng xem thường tôi hết.”


Ông ấy đang định làm gì thế?   


Nghiêng người về trước, Olfred chỉ vào mặt nạ của mình. “Ông có biết lý do tại sao tôi luôn phải đeo cái mặt nạ ngột ngạt này không? Là bởi vì mặt tôi đầy sẹo bởi một cơn hỏa hoạn.”


“Ồ thật luôn hả?” Sebastian hỏi một cách hứng thú.


“Ừ, và điều tệ nhất là tai nạn đó xảy ra khi tôi còn nhỏ. Những vết thương ở chân đã kiềm lại sự phát triển chiều cao của tôi, và không chỉ mặt tôi biến dạng mà giờ tôi còn lùn hơn cả mấy đứa nô lệ chết tiệt của tôi nữa chứ!” Olfred chỉ tay về phía tôi trong khi tôi chỉ biết đứng đực mặt ra đó.


Ngay cả khi đã biết nhân dạng thật sự của Olfred, tôi không thể không thắc mắc liệu tai nạn đó có thực sự xảy ra trong đời của vị Lance già không nữa.


‘Nghe ông ấy kể chuyện rất đáng tin,’ Sylvie nhận xét sau khi nghe lén cuộc trò chuyện.


Quả đúng là vậy.


“Để tôi kể cho mà nghe này!” Sebastian tu hết cốc bia rồi đặt nó xuống và chùi mép. “Khi tôi còn phục vụ trong gia đình hoàng tộc thì phụ nữ bu tôi như điếu đổ, ai ai cũng muốn nhảy lên giường với tôi. Vậy mà sau khi tôi nghỉ việc thì đám phò chết tiệt đó đối xử với tôi như thứ côn trùng rác rưởi vậy!”



“Ông phục vụ cho gia đình hoàng tộc ư?” Olfred thốt lên. “Sao ông lại nghỉ việc?”


Sebastian nghiến chặt răng, nắm đấm gã trắng tái đi vì siết sặt cái cốc. “Vì thằng lõi chết tiệt đó.”


“Thằng lõi nào cơ?” Olfred hỏi.


Tên pháp sư mắt dâm đó ném thẳng cái cốc xuống sàn khiến nó vỡ tan nát thành nhiều mảnh. Điều này thu hút sự chú ý từ những bàn gần đó. Bầu không gian từng yên tĩnh nhờ phép thuật phong hệ của hắn đã trở nên ồn ào trở lại vì sự thiếu tập trung của hắn.


“Tôi là một pháp sư conjurer song hệ, gần đạt đến lõi Cam đặc, vậy mà tôi chỉ được mỗi đám dân đen lâu la tiểu tốt đây tôn trọng thôi!” Hắn thốt lên và vẫy tay về phía những người đàn ông xỉn tí bỉ và những người phụ nữ trông không tốt lành gì hơn trong tửu quán.


Olfred nâng cao ly bia của mình lên. “Vì những tên lươn lẹo nông cạn và bần cùng! Mong bọn chúng chết một cách tức tưởi nhất có thể!”


Sebastian phì cười trước lời nói của vị Lance. “Tôi biết ngay mình đã tìm ra một người bạn tốt ngay khi ông bước qua cánh cửa đó! Giờ thì chúng ta đi kiếm cho ông đồ chơi mới để chơi nào!”


Hai người bọn họ lảo đảo bước ra khỏi tửu quán. Sebastian thì chật vật bước đi với một chân bị tàn phế do bị tôi bẻ nát trong quá khứ.


“Ê thằng kia. Lại đây.” Hắn ta chỉ về phía tôi và dựa vào tường.


Tôi im lặng tuân theo và bước về phía tên pháp sư say xỉn kia thì hắn đột ngột choàng tay qua vai tôi và dựa mạnh vào người tôi. “Ông không phiền nói dùng thằng nô lệ này để làm gậy bước đi chứ Cladence?”


“Tất nhiên là không. Đám nô lệ được sinh ra để phục vụ chúng ta mà.” Olfred trả lời và tôi phải cố nuốt trôi cảm giác mong muốn bẻ luôn cái chân còn lại của Sebastian.


‘Gã này thật sự đang làm con nổi điên rồi đó.’  Sylvie nói với một cơn giận dữ chuẩn bị phun trào hệt như tôi.


Cả ba bọn tôi bước ra khỏi tửu quán với nữ lẳng lơ và tên râu ria ban nãy lẽo đẽo theo sau. Tôi gần như phải vác cái gã say xỉn này lê lết đi vì cái chân què quặt của hắn cứ kéo lê trên mặt đường.


“Chú mày biết đấy… tao phải tốn vài tháng mới chịu đựng được cái tiền đồn tồi tàn này, nhưng tao không hề hối tiếc hay nhớ nhung gì về quá khứ huy hoàng của mình,” Sebastian lảm nhảm khi bọn tôi đi trên con đường sáng lờ mờ của Ashber. “Người dân ở đây còn hơn cả tôn trọng tao—họ sợ tao. Vì với họ, tao chính là CHÚA TRỜI.”


Tên pháp sư xỉn tí bỉ này liên tục vỗ má tôi và ngước lên nhìn mặt tôi từ dưới mũ trùm. “Chú mày cũng thấy phép thuật của tao ban nãy rồi đúng chứ? Tao chỉ cần búng tay là mày chết ngắc không kịp ngáp đâu.”


Chịu đựng đi, Arthur. Chỉ một chút nữa thôi.


Khi thấy tôi không trả lời, Sebastian tiếp tục vỗ má tôi càng lúc càng mạnh hơn. “Mày bị điếc à? Hay mày khinh tao vì cái chân của tao?”


“Kệ nó đi,” Olfred nói và đặt tay lên vai Sebastian. “Thằng nhóc đó bị câm.”


“Bah! Cladence, giữ một đứa tật nguyền như thế để làm gì cơ chứ?” Tên pháp sư hói đầu phỉ báng. “Hay để tôi giúp ông và mua quách nó cho lành? Tôi có vài tên hơi bị thích mấy thằng nhóc như thế này đấy.”


“Nghe được đấy!” Vị lance già đáp và vấp chân mình. “Nhưng tôi không sở hữu nó. Cha tôi mới sở hữu thằng nhóc đó, và lần cuối tôi bán nô lệ của ông ta thì ông ta đã cắt hết tiền trợ cấp cả tháng của tôi!”


“Đ-Đó! Ông thấy chứ?” Sebastian nắc cụt. “Chính điều này khiến tôi chẳng đoái hoài gì về quá khứ của mình cả. Tiền bạc của gia tộc thì đúng là nhiều đấy, nhưng nó không phải là của riêng ông. Còn ở đây, tiền bạc của cải vật chất, tất cả đều là của riêng tôi. 100% của riêng tôi tất!”


Olfred gật gù. “Đáng ghen tỵ thật.”


Bọn tôi tiếp tục đi hết cả thị trấn qua những con đường không tên đầy rẫy ổ gà và hẻm tối thì rác rưởi thối um đầy ra. Suốt cả chuyến đi thì tên say xỉn này vấp té vô số lần vì ổ gà ổ vịt ổ voi đầy đường, và mỗi lần như thế là gã bắt đầu chửi tôi một tràng dài.


“Vì chúa hên là mày không phải là nô lệ của tao đấy. Có gì đó ở mày khiến tao nóng máu không chịu được.” Hắn sỉ vả và liếc nhìn tôi, hắn không nhận ra rằng nếu mình mà còn tỉnh táo và chịu khó nhìn kỹ thì hắn sẽ nhận ra tôi thật sự là ai.


Tôi có thể thấy một làn sóng cơn phẫn nộ sôi sục ùng ục, nhưng không phải là trong tôi mà là từ Sylvie, người vẫn đang trốn trong lớp áo choàng của tôi, đang chuẩn bị bùng nổ thì chúng tôi đã đến nơi.


Trước mặt chúng tôi là một tòa nhà to được làm hoàn toàn từ đá. Liếc nhìn sơ bộ, cả tòa nhà này chắc phải dài ít nhất 60 mét và rộng cả chục mét. Có hai người lính gác đang dựa tường một cách uể oải kế bên lối vào.


Tôi dám chắc rằng tòa nhà không hề tồn tại khi tôi còn ở Ashber, điều này làm dấy lên hàng tá câu hỏi: Sebastian đã cho xây dựng thứ này ư? Và nếu thế thì hắn đã bắt được bao nhiêu nô lệ để xây một hầm ngục lớn đến mức này?
Những người lính gác vội vã đứng thẳng dậy và chào một cách gượng gạo. “C-Chào ngài!”


Bọn họ liếc nhìn Olfred và tôi một cách hoài nghi khi ông chủ của họ đang dựa vào tôi. Một tên lính đã siết chặt cán vũ khí đang giắt sau lưng mình.


“Mở cái cửa chết tiệt đó ra, mấy lũ ngu vô dụng kia!” Sebastian hét lên. “Chúng ta có khách này.”


“Vâng, thưa ngài!” Bọn họ đồng thanh trả lời rồi kéo hai cánh cửa kim loại mở ra.


‘Mình đoán là mình sẽ biết được hắn ta sở hữu bao nhiêu nô lệ sớm thôi.’  Tôi nghĩ thầm rồi tôi vác Sebastian đi qua lối vào cùng với Olfred bên cạnh.


Một mùi hôi thối nồng nặc kinh khủng khiếp ập vào mũi tôi. Những mùi hôi thối như được khuếch đại lên chục lần vì bầu không khí ẩm ướt, nhớp nhát vì thiếu thông khí trong lành. Ngay cả Olfred cũng giật mình vì mùi kinh khủng khiếp này, còn Sebastian chỉ đơn thuần lấy tay che mũi mình. Nơi đây tối om, ánh sáng duy nhất thấy được là những ánh sáng mập mờ phát ra từ dưới cửa sập dưới đất.


‘Có gì đó không ổn,’ Sylvie cảnh báo.


‘Ta cũng cảm thấy thế, nhưng mà, nghĩ mà xem chúng ta đang ở đâu, ở nơi này mà có gì bình thường thì mới lạ đó.’  Tôi trả lời và tiếp tục bước tiếp. Ngực tôi đập thình thịch và toàn bộ lông trên người tôi dựng đứng lên, nhưng tôi lờ đi cảnh báo của cơ thể tôi. Nếu tôi có ý dịnh trở lại và giải cứu những người đang bị giam ở đây thì tôi buộc phải nhớ được thiết kế của căn ngục này và số lượng người bị giam cầm.


“Bộ có đứa nào chết nữa à?” Hắn nói một cách bực bội.


Một người đàn ông gầy gò mặc một bộ đồng phục cũ kỹ và bộ tạp dề dơ bẩn chạy ra từ một căn phòng giam. “Thưa ngài! Xin thứ lỗi vì mùi hôi thối này. Tôi đang dọn dẹp mọi thứ!”


Sebastian tách ra khỏi tôi và dùng thay gậy gỗ mà ả lẳng lơ kia đưa cho để tự đứng bình thường. “Chuyện gì xảy ra thế?”


Tên conjurer mắt hí bắt đầu lảo đảo đi kiểm tra các phòng giam có nô lệ bên trong. Không hề có tiếng gào khóc thảm thảm thiết hay la hét cầu cứu gì cả. Tôi quan sát từng người bọn họ rồi tôi đi theo sau Sebastian và Olfred. Tất cả bọn họ đều mặc độc một bồ đồ vải rách rưới và chui rúc trong góc phòng. Khi bọn họ nhìn lên chúng tôi, tôi lạnh hết cả sống lưng khi thấy tất cả đều có chung đôi mắt tăm tối và trống rỗng vô hồn như người chết.


‘Đừng nhìn,’  tôi nói với Sylvie khi cô ấy lục đục bên trong áo khoác của tôi.


‘Tệ thật sự,’ Sylvie trả lời như một lời tuyên bố hơn là một câu hỏi.


Tôi nghiến chặt răng. ‘Bọn họ bị đối xử còn tệ hơn gia súc nữa.’


“Là ả mang thai thưa ngài.” Tên dọn dẹp trả lời và đặt cây lau nhà xuống rồi theo sau ông chủ. “Ả ta chết khi sinh con.”



“Thế đứa trẻ còn sống không?” Sebastian hỏi một cách bình thản.


“Chúng ta cần phải đợi thêm vài ngày nữa thì mới biết được, nhưng đứa con gái mới sinh có vẻ vẫn đang khỏe mạnh.”


Sebastian gật gù tán thành. “Tốt lắm. Dù gì thì đứa trẻ mới sinh cũng đáng tiền hơn con phò phạch đấy.”


Khi hắn ta từ từ đi qua hành lang tăm tối, tôi có thể thấy được những phản ứng khác nhau từ những người nô lệ. Một số thì run rẩy cầm cầm khi Sebastian đi ngang qua, một số thì liếc nhìn một cách phẫn nộ, số khác thì chỉ có ánh mắt đăm chiêu, trống rỗng.


“Nô lệ người lùn và elf ở phía dưới sâu hơn nữa, nhưng”— Sebastian quay sang đối mặt với Olfred và nở một nụ cười biến thái— “ông có thấy ai mà ông cực kỳ muốn sở hữu chưa?”


Vị lance già đeo mặt nạ giơ tay lên. “Tất nhiên là rồi…”


Trước khi tôi kịp phản ứng thì mặt đất dưới chân Sebastian bắt đầu dâng lên và kìm chặt chân hắn rồi từ từ kéo lên trên.


“Hử?” Sebastian thốt lên khi cố gắng giải thoát bản thân khỏi lớp đất đang dâng lên.


Tôi quay ngoắt đầu về phía vị Lance đeo mặt nạ. “Ông đang làm gì thế!?”


Vị lance người lùn chỉ im lặng tiếp tục thi triển thần chú. Thần chú của ông diễn ra một cách chậm chạp, nhưng chắc chắn là có chủ ý cả. Tôi có thể Sebastian trợn mắt trong bối rối và hoảng sợ.


“T-Tụi bây còn đứng đực ra đó làm cái đéo gì!? Bắt lấy chúng đi lũ ngu!” Tên pháp sư hói đầu giơ gậy gỗ chĩa vào phía Olfred để chuẩn bị thi triển thần chú thì hắn bắt đầu la hét trong đau đớn. Lớp đất đang bao bọc chân hắn và đang dâng lên đã chuyển sang màu đỏ đậm. Một tiếng xì hơi bắt đầu vang lên và mùi da thịt cháy xộc vào mũi tôi.


Thần chú mà Olfred đã thi triển không phải là để kiềm chân Sebastian—mà là để từ từ dày vò và tra tấn hắn ta.


“Olfred!” Tôi hét lớn nhưng vô ích. Tên lau dọn ban nãy lật đật chạy khỏi Sebastian càng xa càng tốt. Tôi có thể nghe hai tiếng bước chân từ thuộc hạ của hắn từ phía sau chúng tôi.


“Mẹ kiếp chứ,” tôi rủa thầm và quay lại vừa đúng lúc để chụp cánh tay của gã kia trước khi con dao găm ấy chạm vào vị Lance già.


Mà tôi không nghĩ nỗ lực quèn quặt đấy sẽ gây hại cho ông, nhưng dù gì đi nữa thì hai người này sẽ là vấn đề đây.


“Tránh đường!” Gã ta hét lên rồi vung tay còn lại.


Không một chút chần chừ, tôi vùi thẳng nấm đấm vào tay hắn. Một tiếng rắc giòn giã vang lên rồi cánh tay hắn lủng lẳng.


Hắn hú hét điên cuồng và vứt con dao găm xuống để nắm chặt cánh tay gãy nát của mình.


Tôi chụp cây dao găm gỉ sét của hắn và quất chân vào dưới đầu gối của ả lẳng lơ kia. Cô ta quỵ xuống sàn và trước khi kịp đứng lên thì tôi găm thẳng con dao găm ấy xuyên qua tay ả, ghim chặt ả xuống dưới đất.


Tôi liếc nhìn về sau để kiểm tra Sebastian, nhưng tất cả những gì tôi thấy được là một bức tượng nham thạch nóng chảy đã bao bọc hắn hoàn toàn. Hắn đã chết, và bị giam trong một quan tài bằng mắcma đặc nóng chảy.


“Cái quái gì thế hả!” Tôi la lên và nắm vai vị lance già. “Thậm chí nếu ông muốn giết hắn ta thì đáng ra ông có thể làm thế mà không cần dùng phép thuật Deviant cấp cao! Ông tính làm gì nếu như đám Vritra có thể cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra dưới đây?”


“Cậu lo lắng bằng thừa rồi,” Olfred bĩnh thản nói và cởi mặt nạ ra.


Bối rối, tôi liền kích hoạt Realmheart. Tôi rất muốn kiểm tra xem thần chú của vị lance người lùn đã gây ra dao động mana cỡ nào, và liệu chúng ta có bị phát hiện hay là chưa.


Tuy nhiên, điều tôi đang thấy còn khiến tôi ngạc nhiên hơn. Có nhiều hạt mana dao động dữ dội xung quanh thi thể của Sebastian, nhưng ngoài ra thì cũng có rất nhiều mana dao động xung quanh chúng tôi. Hoặc ai đó đã thi triển thần chú diện rộng, hoặc một trận chiến vừa xảy ra tại đây không lâu.


Tôi quay bắn người lại, tầm nhìn xáo động và tay run lên. Bản năng của tôi đã cảm nhận được hắn ta trước khi tôi nhìn thấy tên Vritra quen thuộc tiến về phía tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện